Thẩm Lạc Ngưng nhìn tên phóng viên không nói gì. "Tại sao không cô ấy không phải?" Alex cất giọng hỏi. "Tôi suy tầm tranh của Bạch Ưng. Chưa bao giờ thấy cô ấy vẽ theo phong cách này" Hắn ta cao giọng nói. "Phong cách cũng có thể thay đổi mà. Chẳng lẽ cô ấy mãi cũng chỉ có một màu như vậy?" Một người khác không đồng tình nói. "Tóm lại, so sánh hai bức tranh này. Tôi thấy tranh của cô ấy có khả năng là Bạch Ưng" Hắn ta không chịu yếu thế, chỉ tay về 'Bạch Ưng' trên sân khấu nói. Thẩm Ý Thi ngồi phía dưới thấy một màn này thì cười khoái chí. Cô ta thích nhìn thấy Thẩm Lạc Ngưng bị bẽ mặt. Nụ cười của cô ta vô tình rơi vào mắt của Sở Vân Dung. Bà im lặng nhìn cô ta không nói gì. Thẩm Ý Thi thay đổi rồi.... "Cô ấy không phải thì còn ai khác là Bạch Ưng" Một ông lão tóc bạc bước đến bên cạnh Thẩm Lạc Ngưng. "Là nhà khảo cổ về tranh vẽ. Ông ấy nhận xét tranh rất đúng đó" Một phóng viên bên dưới nhận ra ông liền hét lên. "Xin hỏi? Ông tại sạo lại khẳng định cô ấy là Bạch Ưng chứ không phải tôi?" 'Bạch Ưng' nhịn không được liền hỏi. "Giả mạo mãi chỉ là giả mạo. Tốt nhất cô nên rút lui đi" Ông lão tóc bạc khinh thường nói. "Cô gái. Gặp nhau nữa rồi" Ông lão tóc bạc nhìn Thẩm Lạc Ngưng cười nói. Thẩm Lạc Ngưng gật đầu với ông chào hỏi. "Tranh vẽ của Bạch Ưng có một điểm rất khác biệt với các hoạ sĩ khác. Ở cuối mỗi bức tranh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]