Cô nhân viên đó tốt bụng nói: “Phòng hóa trang này tạm thời không có ai dùng, Tiểu Thẩm, hai người cứ từ từ trò chuyện nhé.
Thẩm Kình Vũ vừa thấy Tiêu Dịch Kiệt đã muốn xoay người rời đi, anh biết đối phương tìm mình chẳng có mục đích tốt đẹp gì, nhưng nghĩ lại thì hắn đã tìm đến tận đây rồi, nếu không xem thử rốt cuộc hắn muốn gì thì có lẽ về sau còn dây dưa nhiều nữa. Vậy nên Thẩm Kình Vũ vẫn bước chân vào phòng hóa trang.
Anh vào trong rồi tìm đại một chỗ ngồi xuống. Tiêu Dịch Kiệt nhìn anh rồi ngó về cánh cửa phòng vẫn đang mở, đành đứng dậy đóng nó lại.
Thẩm Kình Vũ nhìn theo đầy lạnh lùng, không hề ngăn cản.
Tiêu Dịch Kiệt đưa tay về phía trước, nở nụ cười: “Chào anh, Thẩm Kình Vũ.”
Thẩm Kình Vũ không nắm lại, dửng dưng gạt tay hắn ra: “Cậu tìm tôi có việc gì không?”
Tiêu Dịch Kiệt thấy nơi bị anh đánh vào nóng rát, bèn trợn trừng mắt. Nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Kình Vũ có vẻ không phải cố ý, hắn không tiện nói gì, chỉ đánh chắp tay sau lưng, khẽ cử động cho bớt đau.
Hắn ngồi xuống đối diện Thẩm Kình Vũ, cố gắng làm cho vẻ mặt mình trông có vẻ ôn hòa: “Em thấy thông tin trên mạng viết anh lớn hơn em một tuổi, em gọi là anh Vũ anh không sao chứ?”
“Có sao.”
“…”
Cơ mặt Tiêu Dịch Kiệt khẽ giật: “Được rồi, vậy em gọi là Thẩm Kình Vũ cũng được… Anh làm bên Kỷ Cẩm bao lâu rồi?”
Thẩm Kình Vũ không trả lời, lặp lại câu hỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/331020/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.