Dưới công ty có một tiệm cà phê. Hai người vào mua đồ uống, vì không biết bao giờ Kỷ Cẩm và anh Lưu nói chuyện xong nên bọn họ không dám đi xa, quyết định ngồi ngay tại quán.
Thẩm Kình Vũ hỏi trước: “Chị An, vừa nãy anh Lưu nói hợp đồng của A Cẩm không giống người khác là sao?”
Túc An nhìn đối phương, thầm nghĩ anh đã ký thỏa thuận bảo mật rồi nên nói cho anh cũng không sao.
“Các nghệ sĩ khác đều ký một loại hợp đồng với công ty.” Túc An xé gói sữa đổ vào cà phê. “Chỉ có A Cẩm thì không.”
“Lúc cuộc thi diễn ra, công ty đã ký kết trước với các nghệ sĩ để chọn mười người cuối cùng, nếu không ký thì sẽ không vào được. Bọn họ đều là người không chuyên nên công ty đưa hợp đồng nào thì phải ký cái đấy. Nhưng A Cẩm thì khác, từ lần đầu lên sân khấu em ấy đã nổi tiếng rồi, đến lúc vào top 10 thì cực kỳ được yêu mến nên có tư cách bàn điều kiện với công ty.”
Thẩm Kình Vũ bất giác nhớ lại ấn tượng của bản thân khi thấy Kỷ Cẩm lần đầu trên TV. Cậu như sinh ra vì âm nhạc, vì sân khấu, dù là một người không biết về nhạc lý hay cách cả màn hình, anh cũng cảm nhận được sự lôi cuốn mạnh mẽ từ cậu. Người như vậy vốn nên trở thành một ngôi sao.
“Lúc đầu công ty cũng đưa hợp đồng mẫu cho A Cẩm, nhưng cậu biết A Cẩm đấy…” Túc An nhớ đến chuyện quá khứ, bất giác mỉm cười. “Em ấy không những không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/331011/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.