Xe đi đến nửa đường, chuông điện thoại di động của Thẩm Kình Vũ đột nhiên reo lên. Anh mở máy, Kỷ Cẩm cũng ghé đầu lại xem, trên màn hình hiện tên người gọi – Túc An.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau.
Chuông reo đến lần thứ ba, Kỷ Cẩm vươn tay ấn vào nút màu đỏ trên màn hình. Thế giới lại chìm vào yên tĩnh.
Thẩm Kình Vũ khẽ mỉm cười.
“Chị An, A Cẩm đang không khỏe lắm, chúng tôi về nghỉ trước. Không có gì nghiêm trọng đâu, không cần lo lắng, nhờ chị nói lại với cha mẹ A Cẩm một tiếng nhé, làm phiền chị rồi.”
Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ gửi tin nhắn, nhìn anh tắt điện thoại rồi đút nó vào túi.
Khóe miệng cậu giương lên rất khẽ, suốt chặng đường không hề hạ xuống.
***
Về đến nơi, trong nhà không chỉ có một phòng tắm nên cả hai cùng thay Âu phục ra rồi đi tắm. Khi Thẩm Kình Vũ xong xuôi ra ngoài, Kỷ Cẩm đã mặc đồ ở nhà, ngồi trên sô pha trong phòng khách lướt iPad.
Thẩm Kình Vũ ngồi xuống cạnh cậu. Anh tiêu hóa thức ăn nhanh quá, khi nãy ở hội trường chỉ uống hai ly rượu vang mà không ăn gì vào bụng nên bây giờ đã thấy hơi đói.
“Tối nay cậu muốn ăn gì?” Thẩm Kình Vũ hỏi.
Kỷ Cẩm ngạc nhiên, hôm nay bọn họ vốn định ăn tiệc nên không có kế hoạch ăn tối…
Cậu đảo mắt, đột nhiên xoay người nằm xuống sô pha, dùng tay chống cằm nhìn Thẩm Kình Vũ: “À, nếu không tối nay anh nấu đi? Tôi chưa được hưởng tài nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/331009/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.