Ban đêm, Thẩm Kình Vũ đã nằm trên giường một lúc lâu mà vẫn còn lướt điện thoại. Cả chiều nay anh cũng không huấn luyện mà tập trung tìm tài liệu về rối loạn lưỡng cực ở trên mạng.
Chợt nghe thấy tiếng Kỷ Cẩm ở bên cạnh: “Mấy giờ rồi?”
Thẩm Kình Vũ lập tức tắt màn hình điện thoại: “Mười một giờ… Tôi đánh thức cậu à?”
Cả ngày hôm nay Kỷ Cẩm cứ ngủ chập chờn, lúc mười giờ tối khi Thẩm Kình Vũ lên giường, cậu có tỉnh lại một lúc rồi lại thiếp đi.
“Không, đến giờ tiểu đêm thôi.”
Kỷ Cẩm lục tục ra ngoài trong bóng tối. Ngoài hành lang có đèn cảm ứng, cậu vừa bước đến đèn đã tự động bật sáng.
Khi Kỷ Cẩm trở lại, Thẩm Kình Vũ không xem điện thoại nữa mà quay người sang phía cậu. Đèn cảm ứng đã tắt, căn phòng tối đến mức không nhìn rõ cả mấy ngón tay, anh nghe thấy tiếng Kỷ Cẩm xoay người nhưng không biết cậu đang đối mặt hay vẫn đang đưa lưng lại với mình.
Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng hỏi: “A Cẩm, hồi trước bác sĩ kê thuốc gì cho cậu đấy?”
Trong phòng chỉ có tiếng hai người hít thở.
Qua rất lâu Kỷ Cẩm mới mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo khác thường: “Anh muốn khuyên tôi uống thuốc à?”
Thẩm Kình Vũ muốn nói nhưng đành thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không…”
Anh hiểu vì sao cậu không uống thuốc. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu anh là Kỷ Cẩm thì cũng sẽ ngừng thuốc, anh quá hiểu có vài thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Nhưng chiều nay khi đọc cơ số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/330997/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.