Hơn mười giờ đêm, Túc An và vài nhân viên công tác vừa cùng Kỷ Cẩm tham gia sự kiện vào xe, trở về khách sạn.
Túc An xuống xe, dặn dò: “Đêm nay em về nghỉ sớm một chút đi. Mấy tuần nay em chỉ ngủ có hai, ba tiếng, còn tiếp tục như vậy thì thăng thiên sớm.”
“Thăng thiên thì sao?” Kỷ Cẩm không để tâm lắm. “Em không mệt chút nào.”
“Còn nói không mệt? Em thì hay rồi– À, đúng rồi, hôm nay Tiểu Vũ sẽ ở cùng phòng với em, hai đứa nhân cơ hội này làm quen với nhau đi. Từ ngày mai cậu ấy sẽ ở cạnh em suốt đấy.”
“Rốt cuộc chị muốn em ngủ sớm, hay muốn em làm quen với anh ta?”
Túc An cười mắng: “Tùy em, chị dám sắp đặt em chắc? Dù sao ngày mai em cũng không có lịch trình, có thể nghỉ ngơi cả ngày. Em tự xem mà làm.”
Kỷ Cẩm bước vào khách sạn, đang định trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm gần đó, trong còn lẫn sự hưng phấn. Tai cậu rất thính, nhạy cảm với cả những âm thanh nhỏ nhất, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng.
Ở góc đại sảnh khách sạn có hai cô gái trẻ trốn sau cây cột, mắt lóe sáng đang giơ điện thoại quay cậu. Thấy cậu quay đầu, hai người giật mình, lập tức cất máy đi.
Kỷ Cẩm nhíu mày thật sâu: “Sao lại là mấy người?!”
Túc An nhìn thấy hai cô gái ấy, mặt cũng tối sầm lại: “Sao hai người cũng đến đây? Ở tuổi này thì về học cho giỏi đi, đừng có suốt ngày theo dõi người khác như thế. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/278276/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.