Tháng tới lại phải đóng tiền thuê nhà, một lần nộp cho cả quý. Rồi anh lại phải bớt ăn bớt mặc, chờ đến tháng sau được phát tiền lương mới góp đủ tiền thuê.
Anh ngửa đầu nhìn trời một hồi, lặng lẽ thở dài, đút hai tay vào túi chuẩn bị về nhà. Đột nhiên chiếc điện thoại trong túi đổ chuông, anh mở máy ra nhìn. Người gọi đến là Lục Minh.
Anh nhận máy: “Alo?”
“Đàn anh Thẩm!” Đầu bên kia là một giọng nam sang sảng. “Bây giờ anh có bận không?”
“Không bận lắm.” Thẩm Kình Vũ hỏi. “Có chuyện gì à?”
“Là thế nay, em có chuyện muốn bàn với anh…” Đối phương dừng lại hai giây. “Có lẽ hơi đường đột một chút, nhưng em nghĩ anh sẽ thấy hứng thú nên mới hỏi.”
Thẩm Kình Vũ nghe cậu vòng vo một hồi hơi váng đầu: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Việc này hơi phức tạp, đôi ba lời không nói hết.” Lục Minh hỏi. “Anh đang ở đâu? Nếu không thì để em mời anh ăn một bữa, tiện thể nói chuyện trực tiếp luôn.”
Nửa tiếng sau, Thẩm Kình Vũ đi vào quán lẩu, thấy Lục Minh ngồi trong góc vẫy tay với mình nên tiến vào chỗ.
Lục Minh đưa thực đơn cho anh, Thẩm Kình Vũ ra hiệu cậu tự gọi đồ là được. Thế là Lục Minh gạch trên thực đơn một hồi rồi giao lại cho nhân viên phục vụ.
“Đàn anh.” Lục Minh bưng ấm trà rót cho anh. “Bây giờ anh vẫn làm huấn luyện viên phòng tập thể hình à?”
“Ừ.” Thẩm Kình Vũ nhận chén trà, cảm ơn lại.
“Lương thưởng thế nào?”
Thẩm Kình Vũ không muốn nói mình sắp hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/278272/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.