Trong bệnh viện.
Hoàng Hữu cầm kết quả kiểm tra sức khỏe và khảo sát tâm lý của Kỷ Cẩm, nhìn thật kĩ một lần rồi đặt tờ giấy xuống, hỏi Kỷ Cẩm với vẻ ôn hòa: “Tiểu Cẩm, dạo này cháu có uống thuốc đúng hạn không?”
Kỷ Cẩm ngoan ngoãn gật đầu: “Có.”
Hoàng Hữu lại hỏi: “Vậy dạo này cháu còn ảo giác không?”
“Không có. Lần cuối gặp ảo giác đã là ba tháng trước rồi, lần trước đến khám cháu đã nói với chú.”
“Từ đó đến đây không còn nữa?”
“Đúng.”
Hoàng Hữu hỏi Kỷ Cẩm một vài vấn đề chi tiết nữa, Kỷ Cẩm đáp lại lần lượt.
Sau khi hỏi xong mọi vấn đề, Hoàng Hữu gật đầu, cổ vũ: “Cháu làm tốt lắm! Bắt đầu từ hôm nay, cháu có thể giảm lượng thuốc rồi.”
Kỷ Cẩm nghe vậy thì sáng mắt lên, song nghĩ tới gì đó mà nhíu mày.
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?” Hoàng Hữu nhận ra sự lạ lùng của cậu. Thường các bệnh nhân biết được mình có thể giảm thuốc đều rất vui vẻ. Dù sao các loại thuốc hướng thần có tác dụng phụ không tốt cho cơ thể.
Kỷ Cẩm do dự một lát, mở miệng hỏi: “Bác sĩ Hoàng, hay lần sau cháu đến khám chú giảm thuốc cho cháu. Mấy ngày tới cháu có việc quan trọng phải ra nước ngoài.” Trong thời kì đầu mỗi lần giảm thuốc, tâm trạng cậu đều không quá ổn định, bởi vậy cậu có phần băn khoăn.
Hoàng Hữu ngạc nhiên: “Cháu muốn đi nước ngoài? Làm gì thế?”
“Có vài chuyện riêng.”
Kỷ Cẩm không định nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/2737548/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.