Buổi tối cuối tuần, Thẩm Kình Vũ đang ngồi chờ ở tiệm cơm thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, tóc bạc nửa đầu bước vào từ cửa. Ông nhìn khắp nơi như đang tìm người, Thẩm Kình Vũ vội đứng dậy vẫy tay: “Huấn luyện viên Lý, ở đây!”
Lý Vinh Quang thấy anh, đôi mắt sáng lên, nhanh chân bước về phía anh.
“Giỏi lắm!” Đến trước mặt Thẩm Kình Vũ, Lý Vinh Quang dùng sức vỗ mấy lần vào vai anh, cười ha hả. “Tôi xem tất cả trận đấu của cậu rồi, đánh không tệ! Không phụ công dạy dỗ của tôi!”
Trước kia khi Lý Vinh Quang huấn luyện cho Thẩm Kình Vũ, ông muốn khen mà chẳng dám khen quá lời, phê bình cũng không dám phê bình kịch liệt, sợ nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và trạng thái huấn luyện của anh. Bây giờ đã giao học trò cho người khác, Lý Vinh Quang nhẹ nhõm hẳn, từ “thằng nhóc thối” thành “giỏi lắm”.
Hai người ngồi xuống, nhân viên bèn tiến lên phục vụ bọn họ gọi món, Lý Vinh Quang ra hiệu Thẩm Kình Vũ tự gọi. Thế là anh cầm thực đơn, nói: “Cho một nồi nầm bò, nồi lớn.”
Nhân viên ghi tên món: “Thưa anh, nồi lớn của tiệm chúng tôi phù hợp cho bốn, năm người ăn…”
Thẩm Kình Vũ có vẻ nắm chắc lượng thức ăn: “Vậy thêm một đĩa bò hầm, một đĩa vịt quay, một đĩa đậu phụ nướng và một suất rau sống.”
Người phục vụ: “…”
“Làm mấy món này trước đi.” Thẩm Kình Vũ trả thực đơn lại cho đối phương. “Không đủ tôi sẽ gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/2737531/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.