Thời điểm dạ tiệc kết thúc, Bố Chung Diệu ngỏ lời muốn đưa Tiểu Thư Ký về nhà.
Tiểu Thư Ký ngẩn người, cậu quay đầu nhìn nhìn Hác Vệ Manh, vẻ mặt người kia lộ rõ vẻ hy vọng cậu đồng ý, nhìn đến nỗi lòng cậu hoảng hốt.
“Xin lỗi, tôi thấy có chút không thoải mái, xin lỗi không tiếp anh được.”
Cậu vội vàng nhà nhà vệ sinh trốn tránh, WC ở khách sạn lớn này cũng rất rộng rãi, quét dọn sạch sẽ, còn có huân hương, có vẻ rất phong cách.
Tiểu Thư Ký cảm thấy đây mà một nơi tốt để một mình bình tĩnh lại.
Đáng tiếc hai vợ chồng sếp cậu cũng cảm thấy nơi này là một nơi tốt để chụt chụt.
Cậu đã khổ đến mức này, vậy mà họ còn muốn lùa chó (*) vào đây giết.
(*) Chó FA.
“Thầy Lý này, anh phát bao lì xì cho thư ký của anh giúp em đi.”
Tiểu Thư Ký nghe được vợ sếp nói chuyện, giật mình một cái.
“Sao thế?” Sếp cậu hỏi.
Vợ sếp thở dài, nói một cách thâm ý sâu xa: “Cậu ấy cũng không dễ dàng.”
Tiểu Thư Ký che che mặt, cậu cũng cảm thấy mình thật khổ.
Cậu không muốn quấy rầy hai vợ chồng người ta, cũng không có thói quen nghe lén chuyện người khác, tự mình lảo đảo trở lại.
Vừa vặn đụng phải Hác Vệ Manh đến đây tìm cậu.
“Không thoải mái ở đâu sao? Tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch cả.”
“Tôi…” Tiểu Thư Ký lau lau mặt, ngẩng đầu nhìn anh: “Bố Chung Diệu kia là đối tượng anh giới thiệu cho tôi?”
“Đúng vậy.” Hác Vệ Manh ôm chầm lấy vai cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-uy-manh-va-tieu-thu-ky/224882/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.