Tô Na đã phải dồn nén rất nhiều để đến bây giờ mới có thể bật khóc cho thật lớn, thật lớn. Thật ra cô chẳng phải là một người mạnh mẽ, là cuộc sống ép cô phải trở nên như thế. Bây giờ cô đang trở lại là chính mình với một phần ký ức đầy những vết sẹo đủ hình đủ kiểu.
Cô đau một thì Trịnh Kình Sâm tình nguyện thay cô gánh hết phần nỗi đau đó. Nghe tiếng khóc xé lòng của cô vang lên trong vòng tay của mình, mà anh không chịu đựng nổi.
Anh ôm cô chặt hơn, đẩy hết phần lỗi lầm lên đầu mình để cô không phải gánh hai chữ tội lỗi nữa.
"Em không vô dụng, người vô dụng mới thật là anh, nếu anh tìm được mẹ em sớm hơn…"
"Đó không phải lỗi của anh."
Tô Na ngẩng đầu, hai mắt đã ướt nhòe vội ngắt lời anh. Việc của mẹ con cô vốn không liên quan đến anh, anh cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ ai cả. Là cô đã lôi anh vào mớ rắc rối này, kẻ tội lỗi mới chính là cô.
Ánh mắt của Tô Na nói lên tất cả, việc gì cô cũng trách mình, nhưng Trịnh Kình Sâm không muốn cô nghĩ thế, anh muốn loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực đó trong đầu cô ngay lập tức.
"Nếu đã không phải lỗi do anh thì cũng không phải lỗi của em, em đã phải chịu biết bao nhiêu uất ức rồi. Em nên nhớ, mẹ của em làm tất cả chỉ vì muốn cho em những gì tốt nhất, em cứ tự trách mình như thế chẳng khác nào phụ lòng bà ấy."
Tô Na cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-trinh-khi-nao-chung-ta-ly-hon/437981/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.