Trình Thiếu Phàm nheo nheo mắt dần lấy lại được ý thức, hắn khẽ cử động cánh tay đang bị bó lại với vô số thứ liền nhăn mày khó chịu. Rõ ràng mấy vết thương này chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ lành hẳn, không nhất thiết phải đến bệnh viện như thế này...
Trình Thiếu Phàm huơ huơ tay liện đụng trúng người đang nằm bên cạnh khiến hắn bất giác nhìn xuống, không ngờ khi mở mắt ra thì người đầu tiên hắn nhìn thấy lại chính là Vân Hi...
"Này...cô dậy đi..."
Vân Hi đang ngủ ngon cũng có chút khó chịu khi bị người khác đánh thức, cô vươn vai một cái cho cơ thể đỡ nhức mỏi vì cái tư thế nằm cầu kì ngày hôm qua. Khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ nhìn sang Trình Thiếu Phàm đã tỉnh liền nói vài câu với hắn...
"Tôi đi hâm lại cho anh chút cháo, hôm qua các anh nhậu nhẹt say xỉn như vậy...e là không có gì bỏ vào bụng rồi...!"
Trình Thiếu Phàm gật đầu để Vân Hi ra ngoài một lát, đợi cô trở về cùng lúc bọn thuộc hạ cũng tỉnh táo đến thăm hắn...
"A...anh Trình...anh vẫn còn sống rất tốt nhỉ, làm tụi em lo quá...hôm qua suýt ngủ luôn tại bệnh viện đấy...!"
Vân Hi liếc nhìn Tu Minh trước câu nói phóng khoáng nhưng đầy sự vô duyên của cậu ta, có vẻ bọn họ cũng thường nói chuyện với nhau như vậy nhưng cô cảm thấy không quen nên mới cảm giác có chút kì lạ...
"À các cậu hôm qua uống nhiều rượu như vậy không tốt đâu, tôi có nấu một ít canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-trinh-cau-xin-buong-tha-toi/2812527/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.