Thu Triết Ngạn nghĩ đến lời nhắn mà Trang Hãn Học để lại: Tôi về nhà rồi.
Về nhà? Nhà nào? Trang Hãn Học còn nhà nào nữa? Về nhà ba mẹ sao?
Thu Triết Ngạn hoàn hồn, lập tức lấy di động ra bấm số của Trang Hãn Học.
Âm báo bận, không ai trả lời.
Thu Triết Ngạn chợt giật mình nhận ra anh chẳng biết gì về Trang Hãn Học cả. Trang Hãn Học quê quán ở đâu? Ba mẹ là ai? Từng có bạn bè nào? Từng làm nghề gì? Quan hệ với người nhà ra sao?
Anh hoàn toàn không biết.
Anh chỉ từng gặp người anh hai đã chuyển ra nước ngoài của Trang Hãn Học, lúc đó anh không dám hỏi thông tin liên lạc của y, đều liên lạc thông qua Trang Hãn Học, nên anh thậm chí còn không biết số điện thoại của y.
Ngược lại, từ lâu anh đã ngây ngô moi hết tim gan cho Trang Hãn Học, dốc hết tất cả mọi thứ của mình.
Cuối cùng thì sao?
Anh nghĩ đó là tình yêu từ hai phía, nhưng chỉ trong một đêm, Trang Hãn Học đã đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Chẳng lẽ lời khuyên của ông bạn linh nghiệm rồi sao?
Ngay từ đầu, Trang Hãn Học ở bên anh vì khi đó anh còn tiền, có thể nuôi hắn, để hắn ở nhà ăn chơi không cần đi làm. Giờ anh không có tiền, ngày tháng tươi đẹp đã qua, nên Trang Hãn Học phủi mông bỏ đi?
Không, không thể nào, nếu là vì tiền thì tại sao Trang Hãn Học lại cho anh hết tiền tiết kiệm của mình?
Mấy tháng trước anh nuôi Trang Hãn Học cũng không tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-trang-khong-tien-do/370292/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.