Chương trước
Chương sau
Cô bé quản lý phòng livestream kiêm trưởng nhóm quay màn hình nhắn riêng hỏi hắn: [Ngoài đời anh ổn chứ? Ký hợp đồng mới thật à? Mấy chục triệu thật luôn?]

Trang Hãn Học có kết bạn WeChat với cô bé này, nhưng chưa gặp mặt bao giờ, hắn trả lời: [Thật mà, tôi ký 50 triệu.]

Cô bé gửi lại một tràng dài dấu ba chấm.

Cô bé: [Cỡ đó phải là streamer đang hot mới ký được, anh ở ẩn mấy tháng rồi, tự dưng quay lại, ký hợp đồng gấp mấy lần như vậy á? Dù thấy anh live lại em vui lắm, nhưng anh đừng khoác lác nữa được không? Đám anti sắp nổi điên rồi kìa, em xóa không kịp luôn.]

Trang Hãn Học: [Có khoác lác gì đâu, thật mà, tôi đã khoác lác bao giờ?]

Cô bé dứt khoát gửi video tổng hợp những lần hắn khoác lác và tự vả được một fan biên tập lại.

Đó giờ chỉ có bên app chèn ép streamer, làm gì có chuyện họ chủ động ký hợp đồng có lợi một cách bất bình đẳng cho streamer như vậy? Người biết chút chuyện đều sẽ không tin. Cái tên Trang Hãn Học này tối ngày khoác lác, miệng mồm dẻo quẹo, khiến người ta chẳng biết rốt cuộc hắn nói xạo hay là thật.

Y như bây giờ.

Trang Hãn Học: [Ha ha ha ha ha]

Trang Hãn Học vui vẻ nói: [Không sao đâu, chuyện ngoài đời tôi giải quyết xong hết rồi, giờ có thể quay lại thật.]

Cô bé nhắc nhở hắn: [Anh cẩn thận đó, đừng tự vả nữa nha.]

Hắn chưa bao giờ thắc mắc rốt cuộc ai anti hắn bền bỉ như vậy.

Cũng không có gì bất thường.

Không phải chỉ là một ý nghĩ ngẫu nhiên thôi à?

Hắn chưa từng đắc tội với ai, nhưng dù ở ngành nghề nào đi nữa, cản đường người ta chính là đắc tội với họ rồi.

Kế tiếp còn phải nghĩ cách trốn khỏi nhà.

Hắn đang nghĩ xem có nên thành thật come out với người nhà không, cứ bỏ đi không một lời giải thích chẳng phải phong cách của hắn. Dù hắn làm gì thì cũng sẽ nói thẳng. Lúc trước bỏ nhà đi, hắn cũng nói với người nhà là mình không muốn kết hôn, không muốn thừa kế gia nghiệp, ba mẹ không tin, cho rằng hắn chỉ lười biếng thôi, kết quả là hắn bỏ đi thật. Đi một mạch sáu, bảy năm.

Chẳng phải đã có anh hai là tấm gương sáng đó sao?

Trang Hãn Học dứt khoát đi hỏi anh hai.

Anh hai không muốn nghe điện của hắn, bực bội nói: “Gọi anh làm gì? Bảo anh dạy chú lừa tiền gia đình cho Thu Triết Ngạn à?”

Trang Hãn Học gãi gãi mặt, xấu hổ bảo: “Em sợ đánh rắn động cỏ, nên rút dự án rồi. Em xin ba mẹ tiền tiêu vặt, gom được 50 triệu rồi, vậy mà Thu Triết Ngạn nói không cần, em ấy còn bắt em trả lại, quay về với ẻm.”

Anh hai cười ha hả: “Gặp anh thì anh cũng giả vờ nói không cần, lừa được chú mày về thì đâu chỉ trăm triệu.”

Trang Hãn Học bó tay trước sự cảnh giác của anh hai mình: “Anh không tin thì thôi. Hôm nay em cũng không gọi hỏi chuyện này.”

Anh hai hỏi: “Vậy chú hỏi cái gì?”

Trang Hãn Học bảo: “Em hỏi anh chút chuyện, không phải anh có nhiều kinh nghiệm hơn em sao? Em nghĩ giấu giếm mãi cũng không phải cách, định come out với ba mẹ. Em muốn hỏi xem nên nói với ba mẹ thế nào đây.”

Anh hai: “…”

Hồi lâu không thấy anh hai trả lời, hắn hỏi: “Anh ơi? Sao đấy? Mạng yếu quá anh không nghe em nói à?”

Anh hai hít một hơi thật sâu: “Anh nghe rồi, phục chú thật đấy, điếc thì không sợ súng. Anh rời khỏi nhà ầm ĩ thế nào chú cũng thấy rồi, thế mà còn muốn come out với ba mẹ à? Chú không sợ bị đánh gãy chân nhỉ.”

Trang Hãn Học chột dạ: “Giờ là xã hội pháp trị mà…”

Anh hai nói: “Nếu chú come out, nhẹ thì ba mẹ tước quyền thừa kế để uy hiếp chú. Chú phải nghĩ cho kỹ, một khi đã vứt bỏ sẽ rất khó lấy lại.”

Trang Hãn Học thản nhiên đáp: “Em biết rồi.”

Anh hai bất đắc dĩ nói: “Xem ra lần này chú nghiêm túc đấy. Chú thích thằng nhóc họ Thu kia đến thế à?”

Nghĩ đến Thu Triết Ngạn, Trang Hãn Học thấy khó mà nói rõ được: “Em cũng không biết nên nói thế nào. Hiện tại em rất thích Tiểu Thu, nhưng em không thể đảm bảo rằng mình sẽ thích em ấy mãi mãi.”

Anh hai nói: “Vậy thì đừng có bốc đồng.”

Trang Hãn Học trả lời: “Em không bốc đồng. Em chỉ biết là mình muốn come out ngay bây giờ. Mà anh hai, lúc trước anh đột ngột bỏ đi, chẳng mang theo thứ gì, đi thẳng một mạch luôn, vậy mới gọi là bốc đồng chứ? Anh bảo em đừng bốc đồng, là vì anh hối hận hả?”

Anh hai nói: “… Anh không hối hận.”

Trang Hãn Học cười rộ lên: “Vậy là được rồi mà?”

Hắn tò mò hỏi: “Mà sao tự dưng anh quyết định bỏ đi luôn vậy?”

Anh hai ra chiều chán ghét: “Chú phiền quá, hỏi lắm thế làm gì? Đàn ông đàn ang mà sao nhiều chuyện vậy?”

Trang Hãn Học hỏi đến cùng: “Em tò mò mà.”

Anh hai cúp máy.

Trang Hãn Học lại gọi điện cho người yêu của anh hai, Tô Tần Khải Minh.

Tô Tần Khải Minh nghe điện: “Alo…”

Chưa nói được nửa câu, đã nghe thấy giọng nói giận dữ của anh hai hắn: “Anh mà dám nói chuyện với nó thì đêm nay anh ngủ phòng làm việc.”

Tô Tần Khải Minh bất đắc dĩ dịu giọng xin lỗi hắn: “Xin lỗi Hàm Hàm nha, ông chồng quý hóa của anh quản nghiêm quá. Anh phải nghe lời anh hai em, em có hỏi gì anh cũng không thể nói. Dù sao em cũng không hỏi được, thôi thì đừng hỏi, anh cúp máy đây. Chào nhé.”

Nói đoạn cúp máy.

Trang Hãn Học: “…” Sao anh Khải Minh chẳng có tí oai phong gì hết vậy?

Trang Hãn Học ném di động sang một bên.

Hắn nghĩ mình không hợp suy tính chuyện phức tạp thế này, mấy vụ âm mưu quỷ kế hắn không làm được.

Thôi cứ làm đại đi.

Trang Hãn Học gửi tin nhắn cho Thu Triết Ngạn: [Khi nào em ký hợp đồng?]

Thu Triết Ngạn: [Thứ Ba tuần sau đó anh]

Trang Hãn Học: [Vậy thứ Tư tôi dẫn em về gặp ba mẹ]



Thu Triết Ngạn: [!!!]

Việc gì đến thì cũng đến thôi.

Nghe chửi thôi mà? Hắn đã nghe từ nhỏ đến lớn rồi, có gì phải sợ?

Vô dục tắc cương[1].

[1] Vô dục tắc cương”, nghĩa là “Không có d*c vọng h@m muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường”. Bỏ đi những d*c vọng dư thừa, mới có thể cương trực không a dua người.

Sau khi quyết định bỏ trốn, Trang Hãn Học chỉ đi làm cho có lệ.

Ba lại mắng hắn là thứ bùn nhão không trát được tường, hỏi hắn: “Bảo anh mua quà anh đã mua chưa? Mai gặp em trai anh rồi đó.”

Trang Hãn Học không để tâm chuyện này, thuận miệng đáp: “Con mua rồi.”

Thật ra là không có mua.

Gần đây nhiều việc xảy ra, hắn quên béng mất, bèn bảo cô thư ký mua giúp hắn một món quà.

Sau đó rảnh rỗi ở văn phòng đọc tin nhắn fan gửi.

Từ sau khi hắn hot lên thì thường có fan nhắn tin cho hắn, kiểu gì cũng có, có tin thổ lộ, có tin kể khổ, có tin khích lệ. Lúc trước rảnh rỗi ngày nào hắn cũng đọc, về sau bận quá nên không đọc nhiều nữa. Gần đây lại rảnh, hắn đọc thấy fan có cuộc sống và tâm trạng không tốt lắm, còn nghiêm túc trả lời.

Có fan còn gửi hắn mấy đoạn văn dài, trông có vẻ thảm lắm:

[Chào anh, chắc em làm phiền anh rồi. Em vẫn thường xem anh livestream, rất thích sự lạc quan, vui vẻ của anh. Em là kiểu người rất ủ rũ và thiếu tự tin. Em thật sự không biết phải nói chuyện với ai. Em nên làm gì đây?]

[Không biết anh có đọc tin nhắn của em không. Chuyện này em không dám cho người khác biết, nếu có thể gửi gắm tâm sự ở đây thì tốt quá.]

[Nói ra thì hơi xấu hổ, em là một đứa con riêng.]

[Đến năm lớp ba em mới biết mình là con riêng. Hồi bé em rất buồn bực vì mình không có ba, mẹ thì lúc nào cũng nói ba là anh hùng, là lính cứu hỏa, vì cứu người nên qua đời. Em nghĩ rằng mình có một người mẹ trẻ trung, xinh đẹp, sự nghiệp thành công, còn có một người ba chính trực, dũng cảm, dù ba mất rồi nhưng em vẫn rất tự hào về ba. Từ nhỏ em đã nỗ lực để trở thành học sinh xuất sắc.]

[Em nhớ hồi lớp hai, viết bài văn về “Ba em”, em cũng viết như thế, còn được điểm tối đa, trở thành văn mẫu được cả trường khen ngợi.]

[Năm lớp ba, có một bác hay tới nhà em, em phát hiện bác ấy có quan hệ mờ ám với mẹ.]

[Em không ngại chuyện mẹ tái hôn, nhưng mà bác này già lắm rồi, lại còn rất thiếu tôn trọng mẹ. Em không muốn mẹ ở với bác ấy, rõ ràng có nhiều chú điều kiện tốt và phù hợp hơn theo đuổi mẹ mà. Lúc đó em còn nhỏ, không giấu được trong lòng, bèn nói với mẹ là em không đồng ý việc họ ở bên nhau. Nào ngờ mẹ nói thật với em rằng bác đó là ba ruột của em.]

[Bác đỏ còn lớn tuổi hơn cả ông ngoại em nữa, giờ nghĩ lại em còn thấy suy sụp. Em luôn cho rằng mình sống vẻ vang, nào ngờ mình lại là đứa con riêng đáng xấu hổ.]

[Em tự thấy ghê tởm bản thân, em không nên có mặt trên đời này. Sau khi lên cấp hai, em luôn ở trọ lại trường, đến giờ rất hiếm khi về nhà. Từ sau khi bác đó đến, sinh hoạt phí của em tăng lên rất nhiều, em đều để dành hoặc quyên góp cho trẻ em thất học, nhưng em vẫn thấy bản thân thật đáng khinh. Mỗi khi có ai hỏi về ba mẹ, em đều thấy rất khó chịu.]

[Em biết bác đó khá giả, nhưng về sau mới biết bác ấy giàu có lắm. Mẹ dặn em phải lấy lòng bác ấy, đến khi bác ấy qua đời, em sẽ được chia rất nhiều tiền]

[Em cảm thấy vô cùng ghê tởm, bác ấy ghê tởm, em cũng ghê tởm, người mẹ dịu dàng, thiện lương trước đây cũng trở nên đáng ghét.]

[Tại sao thế giới này lại công danh lợi lộc như vậy? Tại sao ai cũng chăm chăm vào việc kiếm tiền?]

[Em chỉ muốn có một gia đình bình thường, chẳng cần giàu sang và một cặp ba mẹ bình thường thôi mà, chẳng lẽ em đã làm gì sai sao?]

Trang Hãn Học suy nghĩ một lúc, trả lời: [Con người không thể chọn ba mẹ cho mình, nhưng có thể chọn cách sống của mình]

[Nếu bạn còn chưa trưởng thành thì đúng là hết cách, nhất định phải có người giám hộ, với cả chuyện học hành quan trọng lắm nhé. Còn nếu bạn đã trưởng thành, hoàn thành việc học rồi thì có thể tự lập mà.]

Fan trả lời: [Em còn đang đi học, em cũng nghĩ vậy.]

[Vốn em định tự tìm chỗ thực tập, nhưng mẹ lại tự tiện sắp xếp cho em, bảo em nghỉ hè đến thực tập ở công ty của người đàn ông kia. Em chẳng muốn đi chút nào, kiếm cớ từ chối thì mẹ lại khóc]

[Những chuyện này em đã nhịn lâu lắm rồi. Xin lỗi vì đã trút hết khổ tâm với anh.]

[Mấy ngày nữa em còn phải đi gặp người anh cũng cha khác mẹ. Anh ấy là con hợp pháp, còn em là con ngoài giá thú. Em sợ quá, chẳng muốn đi chút nào.]

[Em từng gặp vợ của người đàn ông đó rồi, bà ấy không lịch sự, vừa gặp đã mắng em. Em cũng không thể cãi lại được, vì em đúng là con riêng mà, sinh ra đã mang tội rồi, em đáng bị người ta mắng]

[Mẹ bảo em phải xây dựng quan hệ tốt với con trai của người đàn ông đó, có bị mắng cũng phải nhịn. Em không muốn đi thì mẹ lại khóc, lúc nào mẹ cũng khóc… Chỉ nghĩ đến việc đứa con riêng như em phải đi gặp con trai vợ lớn là đã khó chịu lắm rồi. Mấy ngày nay ba, bốn giờ sáng hay thậm chí là đến khi trời sáng em mới ngủ được. Em không biết phải làm gì bây giờ]

Trang Hãn Học: [Vậy là không được rồi, thức khuya như vậy sẽ chết người đó. Bạn phải ngủ nghê đàng hoàng chứ!]

Fan: [Em lo quá]

Trang Hãn Học: [Đến phòng y tế xin thuốc ngủ đi, thật sự không được thì cứ chạy, không có gì to tát cả]

[Có lẽ tôi nói điều này không được tích cực lắm, nhưng tôi thấy trong cuộc sống không phải khó khăn nào cũng cần đối mặt. Nếu cảm thấy không thể xử lý được thì hãy bỏ chạy.]

[Dù chạy trốn đáng xấu hổ, nhưng hữu dụng]

Món quà Trang Hãn Học chuẩn bị cho đứa em từ trên trời rơi xuống là chiếc điện thoại màn hình gập mới nhất. Thanh niên bây giờ đều thích đồ công nghệ mà, đến hắn còn thấy thích.

Chiều thứ bảy, hắn với ba đến nhà hàng trước.

Nhà hàng này nằm ở ngoại ô.

Kiến trúc nhà cửa và hoa cỏ trong vườn đều mang phong cách cổ điển với những đường uốn lượn sâu lắng, tinh tế và nhẹ nhàng.

Nhân viên phục vụ dẫn họ vào một phòng riêng.

Đứa em hời của hắn còn chưa đến à? Trang Hãn Học đã tưởng tượng ra khung cảnh sẽ như thế nào, nhìn trong ảnh thì có vẻ là một thiếu niên xa cách, lạnh lùng, mấy cậu nhóc tuổi này còn đang ở cuối thời kỳ nổi loạn nhỉ?

Liệu cậu ta có lạnh lùng làm lơ hắn không? Hay là giống mẹ cậu ta, rất giỏi chịu đựng và giả ngoan?

Rảnh rỗi không có việc gì làm, ba với hắn câu được câu chăng nói chuyện làm ăn, nói đến mệt tâm, ba bèn nói thật lòng: “Trong ba anh em, anh là đứa không hợp làm kinh doanh nhất, cũng có chút khôn vặt, nhưng chả bao giờ dùng tới. Làm gì cũng phải để người ta rút roi ra mới chịu làm.”

Trang Hãn Học bị mắng quen rồi: “Ba à, ba không thể tìm người quản lý chuyên nghiệp sao? Sao cứ phải tự quản lý?”

Ba hắn nói: “Tìm thì có đấy, nhưng dù có thuê người thì bản thân anh cũng phải hiểu mới được, không sẽ bị người ta lừa.”

Trang Hãn Học cảm khái: “Nếu anh hai ở đây thì tốt rồi… Hay ba gọi anh về đi? Yêu đàn ông thôi mà, giờ là thời đại nào rồi còn làm ầm ĩ như vậy.”

Ba hắn lập tức sầm mặt: “Cái thời của tôi mà anh hai anh dám làm chuyện bán nam bán nữ này chính là phạm tội, tội lưu manh, phải ngồi tù. Anh đừng nhắc tới đứa đồi phong bại tục đó với tôi nữa.”

Dù sao cũng định chạy rồi nên giờ gan của Trang Hãn Học lớn lắm, nếu là người khác thì đã không dám nói rồi, nhưng hắn là tên ngốc, có gì mà không dám nói chứ: “Ba ơi, vậy theo logic của ba thì người có vợ lại đi cặp bồ, mà còn là cặp với người đáng tuổi con mình, có thể làm con ba luôn thì không sai hả? Vậy không phải ba cũng dính tội ngoại tình, đáng bị bắt lại à? Ba còn nói anh con, anh hai yêu đàn ông chẳng phạm pháp gì, vả lại ảnh chỉ yêu có một người, còn kết hôn đàng hoàng. Con thấy chả sao cả.”

Ba bị hắn chọc giận đến suýt xuất huyết não: “Anh nói cái quái gì thế! Anh hai anh bảo anh nói vậy à?”



Trang Hãn Học lắc đầu: “Không có, sao anh hai có thể bảo con nói chuyện này, đánh chết ảnh cũng không thèm về kìa.”

Hai ba con trò chuyện rất gay gắt, nhưng cả hai đều đã trải qua những chuyện lớn hơn, cãi xong họ vẫn có thể bình yên ngồi chung một phòng, ai làm việc nấy.

Trang Hãn Học nhìn ba mình: “Ngồi đợi thế này chán quá, con lấy điện thoại ra chơi được không?”

Ba phất tay ghét bỏ.

Trang Hãn Học đeo tai nghe lên chơi game, chơi vô cùng vui vẻ, ba hắn ngồi rót hết tách trà này đến tách khác vào bụng, thấy chán bèn lấy máy tính bảng ra, không biết đang đọc gì.

Chơi hai, ba ván, Trang Hãn Học nhìn đồng hồ, hỏi: “Ba, mình chờ hơn nửa tiếng rồi, nó có tới thật không vậy? Hay nó đi nhầm chỗ rồi?”

Ba hắn cũng nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi.

Trang Hãn Học dựng tai nghe:

“Nó đâu rồi? Sao còn chưa đến?”

“Điện thoại không liên lạc được à?”

“Không biết nó đi đâu? Không phải đã nói hôm nay dẫn nó đi gặp anh trai à?”

“Cô bảo tôi đợi nó?”

“Được, tôi biết rồi, cô tìm tiếp đi, tìm được thì bảo nó không cần đến nữa.”

Trang Hãn Học hỏi: “… Nó không tới à?”

Tâm trạng ba khá tệ: “Em trai anh không đến, chúng ta ăn tối thôi.”

Trang Hãn Học thầm nghỉ: Thằng em hời của mình cũng lỳ ghê, dám cho ba leo cây luôn. Xem ra cũng không phải thằng nhóc tầm thường. Không biết có chuyện gi không tới được, hay là cố tình đây.

Cơm nước xong xuôi. Ba hắn chẳng ăn được mấy miếng, Trang Hãn Học thì ăn uống no nê, rất vui vẻ.

Vì hai ba con không sống chung nên ai đi đường nấy.

Trang Hãn Học còn cười hì hì với ba: “Cảm ơn ba đã mời con bữa cơm thịnh soạn. Thứ Hai gặp nhé.”

Hôm nay Trang Hãn Học tự lái xe, lúc chờ đèn đỏ, hắn lấy điện thoại ra xem một chút.

Weibo có tin nhắn mới, là tin nhắn của bạn fan rầu rĩ vì mình là con riêng tối qua:

[Cảm ơn lời khuyên của anh, em chạy rồi, em không đến gặp anh trai cùng cha khác mẹ]

[Giờ em thấy rất vui! Cảm ơn anh!!]

Trang Hãn Học: “???”

Hình như có gì đó… sai sai…

Trang Hãn Học suy nghĩ một lúc, trả lời: [Vậy giờ bạn rảnh không?]

Fan nói: [Rảnh ạ, sao vậy anh?]

Trang Hãn Học: [Có muốn chơi mấy ván game không?]

Fan gần như trả lời ngay lập tức: [Muốn!!!!!!!!]

[Bây giờ?]

[Em còn đang ở trung tâm thương mại, phải tìm quán net đã, anh chờ em mười phút được không?]

Trang Hãn Học: [Không sao, tôi cũng đang ở ngoài, giờ tôi tìm chỗ lên mạng]

Trang Hãn Học tra bản đồ tìm quán nét có đánh giá tốt gần nhất, thiết lập chỉ đường, quay đầu xe.

Khá gần, lái xe năm, sáu phút là đến rồi.

Trang Hãn Học lấy thẻ căn cước ra thuê phòng riêng đắt tiền nhất quán.

Khởi động máy sau đó thiết lập này kia mất khoảng một, hai phút, Trang Hãn Học châm điếu thuốc, rít hai hơi rồi ngậm trong miệng.

Đăng nhập, online.

Tất nhiên không có livestream.

Hắn tìm ID mà fan kia đưa, kết bạn trước rồi kéo vào đội.

Trang Hãn Học nói: “Không có vấn đề gì thì tôi bắt đầu nhé.”

Bạn fan không nói gì, chỉ vùi đầu chơi game.

Qua ba, bốn phút, Trang Hãn Học hỏi: “Bạn không bật mic à? Sao không nói gì?”

Lúc này, fan mới mở mic, dè dặt nói: “Em-em kích động quá, không dám nói chuyện, xin lỗi…”

Đó là giọng một nam, nghe có vẻ rất trẻ.

Trang Hãn Học bị chọc cười: “Cậu kích động cái gì? Tôi chơi gà lắm.”

Giọng fan run run: “Không đâu, anh bận vậy mà còn dành thời gian an ủi em, em cảm động lắm.”

Trang Hãn Học đang cố tỏ ra trường thành, chững chạc một chút thì đột nhiên xuất hiện kẻ địch trên màn hình, hắn hét lên: “Á! Sao lại có người ở đây… đệch, tôi chết rồi!”

Fan: “…”

Hai người mở lại ván khác, Trang Hãn Học ho khan hai tiếng: “Khụ, khụ, tuy tôi gà, nhưng hồi nãy thì hơi gà quá rồi. Ngại ghê, lâu quá không đánh, không quen tay. Mình chơi lại đi.”

Hắn vừa định bắt đầu.

Màn hình nhảy ra một hộp thoại nhỏ:

[Bạn tốt Void muốn tham gia đội]

[Đồng ý] [Từ chối]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.