Chương 122: Ngoại truyện 6
"Nhưng mà bây giờ em... thèm chân giò hầm..."
Chân giò hầm?
Tống Ngụy dở khóc dở cười, chỉ có thể móc ðiện thoại ra gọi cho Hạ Đồng mua hộ. Bây giờ cũng không còn sớm, sợ rằng không còn quán ăn nào mở cửa.
Sợ vợ không có thứ øì ăn, người ðàn ông điền ði dặn dì mai chuẩn bị thêm một phần. Có ðiều “đàm món này cần phải có thời gian, ðợi cô có ăn cũng ðã qua cơn thèm.
Lục Hiểu Dư nằm trong phòng, thơ thần nghĩ về ðïa chân giò ðầy ắp. Đúng fà sau cơn thai nghén, cô điền thèm ăn ðễnạ. Nhưng chỉ ăn những món mình thèm, còn đại thì ăn cho có.
"Ngoài chân giò hầm ra có thèm thêm cái gì không?"
Cô đắc ðầu: "Chỉ thèm chân giò..."
"Vậy có chắc ýà sẽ ăn không?"
Lục Hiểu Dư im bặt, nhớ đại đần trước cũng nằn nặc ðòi hắn giữa ðêm mua vịt quay, hậu quả chính /à vừa mua xong điền không muỗn ăn nữa.
Hỗc mắt cô ửng ðỏ, môi cũng bắt ðầu mều dần: "Nhưng, nhưng mà em... thèm..."
Tông Nguy thấy cô khóc, ðúng sai cũng ðều (à đỗi của hắn. Người ðàn ông fuỗng cuồng nâng tay bưng mặt cô gái nhỏ, nhẹ giọng: "NÑgoan nào, anh không có trách em, em muốn ăn bao nhiêu cũng ðược, không muỗn ăn điền có thể vứt ði."
"Rõ ràng đà em có thèm... thèm ðễn nhỏ cả dãi... Nhưng, nhưng khi vừa nhìn thẫy nó... fiền..." Cô cầm tay hắn, nước mắt făn dài: "Em điền không muốn ăn nữa..."
"Ừm, không muốn ăn thì không ăn nữa." Hắn ôn như dỗ dành, di tay /au ði
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801572/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.