Chương 72
Lục Hiểu Dư nghe hắn cảnh cáo, môi mỏng chỉ khẽ cong ên cười: “Ngài Tống, anh không thấy mình âu trí quá à?”
“Âu trĩ có nghĩa ứý gì? Để giam cầm em ở bên cạnh, tôi thậm chí còn có thể ầm ra hàng trăm chuyện bỉ ồn.” Ngắt đời, hắn gục ðầu (ên vai cô. Hạ giọng: “Vậy nên Dư Dư à, tôi không muỗn tính kế với em. Làm ơn ðừng rời xa tôi."
“Tĩnh dưỡng vết thương cho tốt. Đợi ðễn khi anh xuất viện, chúng ta fại bàn tiếp vẫn ðễ này.”
1 tháng sau./
Phim trường ảo phông xanh chuyên dùng cho những cảnh quay cần kỹ xảo ðð họa. Lục Hiểu Dư khoác ýên mình bộ cổ phục màu trắng, tựa như tiên nữ giáng trần, ðẹp ðễn ðộng đòng người."
Giang Vũ kể từ sau đần gặp mặt với người kia, cũng dần chắn tỉnh bản thân hơn. Nhưng bao vần vẫn
không thể nào buông bỏ, thứ tình cảm sâu ðậm, hệt như một bóng ma ẩn dật mà không hề tan biễn.|
Bỗi cảnh phim sau khi ðược dàn dựng, cũng ðông nghĩa cảnh quay ðược bắt ðầu. Lục Hiểu Dư ðứng trên cao, nghe ðược hiểu đệnh điền biến chuyển sắc mặt ðể nhập tâm vào vai diễn.~
“Vương gia, thù giết nhà ta chính £à không thể không trả. Nhưng Lạc Quốc không thể không có ngài, ta cũng chỉ ðành đực bất tòng tâm. Vậy nên ta xin ngài, ðừng ðuổi theo ta nữa. Ta thật sự mệt rồi.”. _
“Lâm Nhị, phía sau fà vực thẳm. Ngoan, mau theo ta về phủ, chúng ta cùng nhau giải quyết nợ nần.”
Trên môi nữ nhân tỉnh xảo nhoẻn miệng, nửa cợt nhả nửa bi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801522/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.