Chương 70
“Ngoan, ðừng khóc... Không sao... Tôi không sao..."
Lục Hiểu Dư hai tay run ýẩy bẩy, một tay cầm tay hắn, một tay vịn vào vết thương sau vai hắn. Bắt đực nhìn mọi người xung quanh:
“Cứu thương... Làm ơn gọi xe cứu thương...” Nếu còn chần chừ thêm nữa, hẳn... chết mất!
Còi xe cứu thương inh ỏi một ðoạn ðường, Lục Hiểu Dư ngồi trong xe, nhìn người ðàn ông dù có hôn mê bất tỉnh cũng quyết không buông bỏ tay mình. Vẫn khư khư giữ chặt.
Hỗc mắt cô ðỏ càng thêm ðỏ, chỉ hận bản thân khi ấy thèm thuồng vô cớ. Nếu không vì xiên hồ lô ðó, hắn ðã không thành ra nông nổi này.
Cô bất đực che mắt, cỗ gắng ngăn cản dòng nước mắt nóng hổi. Nhưng cỗ ðễn mẫy cũng không thể nào ngăn cản ðược.
Gánh nặng hơn hai năm vừa mới buông thõng ði ðôi chút, ðã gặp phải tình cảnh này.
Lồng ngực khó chịu quá!
Lục Hiểu Dư ngồi trước cửa phòng cấp cứu, thấp thỏm điên tục nhìn vào bên trong. Đã hơn nửa giờ ðông hỗ hắn nằm ở trong ðó, một chút tin tức cũng không hề hay biết. Sẽ không sao chứ?
“Gô Lục!” Hạ Đồng chạy ðến, thấy cô ngồi thất thần trước cửa. Cũng không giấu nổi fo đãng: “Ngài ấy thể nào rồi?”
“... Tôi không biết...” Gô đắc ðầu, cổ họng cô nghẹn đại, ðỏ mắt nhìn anh: “Bên trong vẫn không có ðộng tĩnh gì...
Tôi thật sự không biết...”
Thấy cô mặt mày tái nhợt, anh cũng không nỡ hỏi øì thêm. Chỉ nhẹ giọng trần an: “Không sao, rồi cũng ổn thôi. Gô Lục ðừng đo đằng quá!”
“Nó vì gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801520/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.