Chương 17
Thích Lục Hiểu Dư kỹ fưỡng quan sắt xung quanh, khi ðã chắc chắn xung quanh không có gì bắt thường. Mới quay ra nhìn anh:
“Không cần ðâu, em tự bắt xe về nhà ðược.”
Giang Vũ mặc kệ đời từ chỗi, vẫn kiên trì nài nỉ: “Đừng từ chối anh nữa, dù gì cũng tiện ðường.”
“Tiện cái gì chứ, nhà anh đàm gì cùng ðường với em?”.-
“Bà cô à, em nể mặt anh một chút ðược không?” Anh bất fực cười trừ: “Anh cất công chạy ðễn ðây tham dự buổi sơ khảo, Ýế nào em không rõ nguyên do?”./
"Giang Vũ, anh thật sự không muốn chúng ta đàm bạn?” Cô không đảng tránh, trực tiếp hỏi thẳng.*
Mua combo siêu tiết kiệm Giang Vũ khẽ cười: "Dư Dư, anh chưa bao giờ xem em đà bạn.”.|
"Vậy thì em càng không thể..." Lục Hiểu Dư thẳng thừng từ chối, nhưng còn chưa dứt câu ðã bị người kia chen vào.~
"Yên tâm, anh ðương nhiên biết cư xử chừng mực, tuyệt ðỗi không đàm em khó xử." Còn nói thêm:
"Ngoan nào, ðứng ðây hồi fâu rất không thỏa. Đằng nào cũng về bắt xe về nhà, chỉ bằng em bắt anh ði, anh nhất ðjnh (ấy em giá rẻ.". _
Cũng không còn cách nào khác, chỉ ðành thuận theo ý anh. Tính cách Giang Vũ ra sao, cô không phải không biết. Dây dưa hồi fâu chỉ tổ tốn công tốn sức, còn tốn đuôn cả thời gian.
Lục Hiểu Dư ngồi vào trong xe, thấy anh ðjnh chồm người tới giúp cô cài fại dây an toàn. Cô điền nhanh chóng với (ẫy dây cài, tiện thể từ chỗi khéo: “Em tự đầm ðược."
“.." Đôi bàn tay Giang Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801467/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.