Chương trước
Chương sau
…“Tôi tin rằng phần lớn mọi người đều biết, từ nhỏ tôi với anh Tô Hằng của tập đoàn Tô Thị đã có hôn ước...”
Giọng nói của Thầm Phồn Tinh chầm chậm ôn hòa, dường như nghe có vẻ rất thoải mái nhưng lại khiến mọi người nhận ra sự mỉa mai rất rõ ràng.
Thẩm Phồn Tinh một mặt đang nói chuyện, một mặt dường như rất hứng thú với màn hình điều khiển tinh thể lỏng trên bàn, cô khẽ nhướng mày, cúi đầu, đồng thời ngón tay mảnh mai của cô gõ nhẹ lên mặt phần mềm.
Màn hình tinh thể rộng lớn ở phía sau cũng đang dao động theo sự điều khiển của cô.
Vẻ điềm tĩnh và ung dung của cô không hề khiến mọi người quá bất ngờ, mà ngược họ cảm thấy cô giống như rất thông thạo với việc này.
Ngay cả việc từ hôn, Thẩm Phồn Tinh cũng có thể làm thì còn có việc gì mà làm khó được cô cơ chứ.
“Chúng tôi cùng nhau lớn lên, vào buổi tiệc mừng tôi tròn mười tám tuổi thì chính thức tuyên bố đính hôn. Kết thúc hơn mười năm tình bạn, chúng tôi bắt đầu chính thức yêu nhau. Đến năm nay, cũng đã gần tám năm...”
Cho đến nay, xuyên suốt cuộc đời của cô là hình bóng của Tô Hằng.
Ít nhất khi cô bị bắt nạt ở trường, anh ta là người bảo vệ cô nhiều nhất.
Khi cô bỏ bê việc học hành, anh ta cũng là người thúc giục cô nhiều nhất.
Khi mẹ rời xa cô, cũng là anh ta đã ở bên cạnh cô.
Anh ta là chỗ dựa tinh thần cho cô khi cô thất vọng, và cô có thể tồn tại đến bây giờ, thành thật mà nói, sự giúp đỡ của Tô Hằng không ít.
Anh ta cũng không phải là người tồi tệ.
Thẩm Phồn Tinh nở một nụ cười ngượng ngạo, trong lòng cô có chút chua xót.
Cô không cảm thấy đau lòng vì tình cảm của hai người tan vỡ.
Chỉ là cô không thể ngừng nghĩ đến nó.
Tại sao tình cảm của họ trải qua một khúc sông dài và dài như vậy, nhưng đến cuối cùng tất cả đều chết chìm giữa dòng sông?
Thấy tiếc sao?
Đương nhiên là tiếc nuối.
Bởi vì tình yêu tám năm đã không còn, thì tình bạn mười mấy năm ấy, cô cũng không thể nào có được nữa.
Thẩm Phồn Tinh hít một hơi thật sâu, cô dừng lại động tác trên tay, gương mặt lạnh lùng mang một nét cười mỉa mai.
Khi nhìn thấy nét cười ấy, trái tim Tô Hằng như thắt lại.
Sự hoảng loạn quen thuộc khiến anh ta có chút bối rối.
Lời nói Thẩm Phồn Tinh chỉ dừng lại vài giây rồi lại vang lên, hai tay cô đặt lên thành bàn điều khiển, mỉm cười thản nhiên:
“Thật tiếc khi tình cảm của tôi với anh ta không thể nào tiếp tục. Mối hôn ước này, đối với tôi và anh ta chỉ là một chiếc kiềng dùng để trói buộc. Vì vậy, hôm nay, nhân cơ hội này, tôi tuyên bố huỷ hôn ước với anh ta, tác thành cho anh ta, cũng là giải thoát cho bản thân tôi...”
Giọng nói lạnh lùng vang lên qua micro bao trùm toàn bộ hội trường, ngoài cửa sổ thành phố phồn hoa đang huyên náo tấp nập, mà bên trong hội trường chỉ còn lại âm thanh lạnh lẽo kéo dài.
Trong hội trường yên tĩnh đến kì lạ, giây sau đó, các cuộc thảo luận sôi sổi bỗng chốc trở nên ầm ĩ.
Hầu như tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tô Hằng.
Trong tim Tô Hằng cảm thấy có một chút giải thoát, nhưng càng nhiều hơn, chính là...
Vẻ mặt anh ta đầy sự phức tạp, đôi mày cau có kia lại khiến tất cả mọi người lầm tưởng rằng anh ta xấu hổ và không chịu được sau khi nghe được tin này.
Tô Thị cũng thuộc hàng bậc nhất ở Bình Thành, là một người đàn ông lắm tiền nhiều của, làm sao anh ta có thể dễ dàng chấp nhận bị một người phụ nữ từ hôn.
Lại nhìn sang hai người đứng cạnh anh ta là Tô Bính Hựu và Thái Tịnh Di, sắc mặt cũng không có gì là tốt cả.
Nhà họ Tô xem như là mất hết mặt mũi trong buổi tiệc thường niên tối nay của Thẩm Thị.
Song tất cả mọi người đều không biết rằng, trên thực tế, hai nhà họ Thẩm và họ Tô cuối cùng cũng có thể phở phào nhẹ nhõm khi nghe được tin Thẩm Phồn Tinh huỷ bỏ hôn ước này. ..
Chương 177: Buổi tiệc thường niên.
…Họ cũng chỉ mong như vậy!
Đây mới là sự phát triển đúng như họ mong muốn!
Thẩm Thiên Nhu càng thở phào nhẹ nhỏm hơn, ngược lại cô ta thật không ngờ tới rằng, Thẩm Phồn Tinh lại có thể hùng hổ đến như thế.
Cô ta còn tưởng rằng cô sẽ đưa chiêu thức gì mờ ám nữa chứ!
Xem ra, cô ta quá xem trọng cô rồi!
Trong mắt Thẩm Thiên Nhu chỉ toàn sự đắc ý mà thôi.
Cô ta nhìn lên Thẩm Phồn Tinh đang ở trên khán đài, càng xem càng cảm thấy tâm trí vui vẻ biết chừng nào.
Thẩm Phồn Tinh, cô không những đã thua, mà còn thua đến mức thảm nữa cơ.
Thật đáng thương mà!
Khuôn mặt của Khương Dung Dung luôn u ám cuối cùng cũng hé lên vài phần nét cười mỉm, chỉ là sự nhoáng qua trong chớp mắt.
Thẩm Phồn Tinh sau đó vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ bất động, cười nhạt nhìn Khương Dung Dung bước tới gần.
Thần sắc của Khương Dung Dung có chút không biết phải làm sao, nhìn chăm chăm hỏi cô:
“Cháu có chắc chắc muốn hủy hôn ước này không?”
Thẩm Phồn Tinh nhếch lông mày lên, miệng mỉm cười đem theo lời khiêu khích: “Đương nhiên rồi ạ.”
Bà ta thở dài, thần sắc của Khương Dung Dung hiện lên vài phần mệt mỏi lẫn sâu lắng: “Phồn Tinh, cháu thật là không hiểu chuyện rồi, việc quan trọng như vậy, sao cháu không thương lượng cùng ta cơ chứ?”
Thẩm Phồn Tinh lên giọng cười khinh!
Vô liêm sỉ!
Thật là quá sức vô liêm sỉ mà!
Người sống đến chừng tuổi này rồi, thật là cái sỉ diện cũng không cần nữa hay sao?!
Loading...
“Khương Đổng, bà có chắc là muốn cháu tiếp tục trả lời câu hỏi này của bà không?”
Bất luận đây là thần sắc của Thẩm Phồn Tinh hay là giọng điệu, thì không hề chút sự xem thường nào cả.
Thần sắc của Khương Dung Dung cứng đơ ra, phút chốc trong lòng nổi lên cơn phẫn nộ!
“Cháu tỏ thái độ gì vậy hả?!”
“....” Thẩm Phồn Tinh lạnh nhạt nhìn bà ta mà chẳng nói gì.
Khương Dung Dung thở dài, vẫy vẫy tay.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi. Các người ai nấy đều đủ lông đủ cánh cả rồi, không xem người lớn ra gì nữa rồi. Có điều, dù gì cháu cũng là cháu gái của ta. Cháu đã đưa ra quyết định này vậy ta cũng không thể miễn cưỡng gì cháu được nữa. Chuyện này, ta sẽ đích thân tự đến nhà họ Tô để giải thích..... chuyện của cháu với Đinh Thiếu, tìm thời gian về nhà rồi thương lượng sau!”
Sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh trong phút đó đột ngột dị thường!
“Ý của bà là gì? Cháu với Đinh Thiếu có chuyện gì sao cháu lại không biết cơ chứ?!”
Khương Dung Dung chau mày: “Ý của ta cháu còn không hiểu nữa sao. Hôm nay, nguyên nhân của việc cháu hủy ước, lẽ nào không phải vì Đinh Thiếu ư?!”
Lời vừa thốt ra của Khương Dung Dung, toàn hiện trường phút chốc nhốn nháo cả lên!
“Cái gì? Cô cả nhà họ Thẩm này hủy hôn hóa ra bởi vì Đinh Thiếu sao?!”
“Sớm đã nghe con người cô ấy thanh cao, kỳ thực như một nút thắt, đúng như dự tính mà!”
“Loại phụ nữ này, thật là đáng bị chết băm chết dằm mà, gian lận dối trá trong hôn nhân thế kia, cô ấy đã đem nhà họ Tô xem thành thứ gì rồi chứ?!”
Âm thanh của phía dưới khán đài không khó mà đưa vào tai, hết đợt này đến đợt khác.
Mà Khương Dung Dung tuyệt nhìn về Thẩm Phồn Tinh, trong đáy mắt thì toàn bộ đều là sự cảnh cáo một cách triệt để!
Vẫn còn ra hiệu cô nên ứng phó với chuyện này!
Thình lình, Thẩm Phồn Tinh có một cảm giác muốn xông tới tát một bạt tai thật mạnh vào mặt của Khương Dung Dung!
Thời điểm này, cô vẫn không quên kéo cái tự cao của bà ấy xuống!
Bà nghĩ liệu rằng bà đứng trước nhiều người như thế, cô sẽ không vạch mặt bà rồi sao?!
“Khương Dung Dung, bà còn không còn sĩ diện nữa sao? Lúc này mà bà nói những lời này, thì một chút áy náy cũng không có rồi sao?”
Cả hiện trường phía dưới khán đài náo loạn cả hết lên, hoàn toàn không còn lưu ý gì đến lời nói của Thẩm Phồn Tinh và Khương Dung Dung!
“Chuyện của cháu và Đinh Thiếu ta đã quyết dứt khoát ở đây, nói gì thì cũng như nhau cả thôi! Thân là người họ Thẩm, chính là tự giác mà vì người nhà họ Thẩm mà hy sinh! Cháu bắt ta phải ứng phó chuyện này à!”
Cái giọng điệu không còn nghi ngờ gì nữa, tràn đầy giọng điệu mang tính mệnh lệnh, khiến cho Thẩm Phồn Tinh cảm thấy buồn nôn đến đỉnh điểm!
Phóng viên sớm đã được Khương Dung Dung sắp xếp, thời khắc đó đã không khống chế được mà xông vào như ong vỡ tổ. Đối diện với Thẩm Phồn Tinh đang đứng trên khán đài mà đặt ra câu hỏi!
“Cô cả Thẩm, xin cho hỏi là Đinh Thiếu có phải là Đinh Thành Ninh thiếu gia của đầu tư Hằng Định sao?
“Cô Thẩm, cho hỏi cô với Đinh Thiếu yêu nhau từ khi nào vậy?”
“Cô Thẩm, vừa mới nãy cô nói cô với Tô tổng có hẳn mười mấy năm là tình bạn, tình cảm tám năm, hơn nữa còn có hôn ước, xin cho hỏi rốt cuộc lương tâm cô không thấy cắn rứt sao?”…
Chương 178: Buổi tiệc thường niên 7.
…Cảnh tượng một trận hỗn loạn không thể chịu nổi!
Thẩm Phồn Tinh dùng lực cắn chặt răng, ngón tay nắm chặt đâm vào lòng bàn tay.
Sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh trắng bệt dị thường. Nhưng từ góc mắt, cô nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai đang bị đẩy ra khỏi đám đông, từng bước hướng tới nơi đây.
Thẩm Phồn Tinh tức đến nỗi góc miệng cứ dật liên hồi!
Cô bỗng ngẩng đầu, hướng nhìn về Khương Dung Dung, nụ cười mang tính phẫn nộ cực kỳ.
“Khương Dung Dung, hôm nay cuối cùng bà cũng cho cháu mở rộng được tầm mắt rồi đấy! Cũng cùng là cháu nội của bà nhưng sự phân biệt đối xử của bà thật khiến cho cháu khâm phục mà! Tuy nhiên, cháu không hiểu được tại sao có thể bỏ đi cái thể diện của chính bản thân của bà, thậm chí là của cả nhà họ Thẩm để dung túng Thẩm Thiên Nhu. Nhưng bà nên nhớ kỹ rằng, sẽ có một ngày, cháu sẽ khiến bà phải hối hận! Cháu sẽ khiến cho bà hôi hận đến mức không thể nào nhắm mắt xuôi tay sau khi chết!”
Vốn dĩ, Thẩm Phồn Tinh không phải là người không biết tôn trọng người lớn. Nhưng mà, đối mặt với Khương Dung Dung, bây giờ cô đang trù ẻo bà ta chết không nhắm mắt xuôi tay chỉ là câu nói trong đầu, nhằm chỉ xả giận tức thời mà thôi!
“Nhường đường một chút.....”
“Xin lỗi, nhường đường một chút!”
Một âm thanh khẩn thiết, nhu nhược được phát ra càng lúc càng gần, Thẩm Phồn Tinh ngước đầu lên, nhìn chăm chú vào sắc mặt của Khương Dung Dung sầm xuống đến cực điểm. Đột nhiên cô cười phá lên!
“Tôi cũng sớm biết rõ mặt mũi của các người vô cùng liêm sỉ. Chỉ có điều, trình độ liêm sỉ này các người từng lần từng lần gia tăng thêm sự lợi hại. Nhà họ Thẩm của các người rốt cuộc cho tôi cái gì chưa, mà bảo tôi phải cam tâm tình nguyện vì các người mà phá hủy bản thân tôi chứ? Ai cho bà sự tự tin đó vậy hả?!”
Nghe thấy Thẩm Phồn Tinh nói như thế, con ngươi của Khương Dung Dung đột ngột nhíu lại, bà ta đột nhiên ngẩng đầu, híp con mắt lại một cách nguy hiểm để nhìn chằm chằm vào cô!
“Hôm nay, cô không phải đơn thuần đến chỉ để vì hủy hôn ước sao?”
Thẩm Phồn Tinh lên tiếng cười giễu cợt: “Bà tưởng tôi là Quan thế âm đầu thai sao?”
Khương Dung Dung cảnh cáo nhìn cô: “Cô muốn làm gì?” Đầu mày nhíu chặt lại!
Từ lúc bắt đầu, bà ta đã nhìn ra được đâu đó của Thẩm Phồn Tinh không đúng cho lắm. Nhưng mà, cuối cùng cô cũng tuyên bố hủy hôn ước, bà ấy mới đưa ra lời cảnh cáo nhẹ nhàng như vậy!
Đến hiện tại.... nhìn thấy trên khuôn mặt của Thẩm Phồn Tinh có nét cười lạnh đến tận xương tủy kia, Khương Dung Dung ít nhiều có chút hoang mang trở lại!
“Cô rốt cuộc, cô muốn làm điều gì vậy hả?!”
“Đừng vội.... tôi đều có thể nhịn đến lúc này rồi! Chỉ có vài phút mà bà đợi không được hay sao?”
“Thẩm Phồn Tinh!!”
Âm thanh gọi cô đầy tính phẫn nộ của Thẩm Thiên Nhu đột nhiên vang lên!
Thẩm Phồn Tinh không nhịn nổi mà lên tiếng cười lạnh, hàm ý sâu xa nhìn về Khương Dung Dung.
Thần sắc của Khương Dung Dung ngấm ngầm chịu đựng như khó hiểu, đầu lông mày bà ta nhíu chặt đầy vẻ bất an và phẩn nộ!
Nhưng mà, Thẩm Phồn Tinh đã quay người lại, lại nhìn thấy Thẩm Thiên Nhu bước chân loạn choạng gấp gáp, xông thẳng đến bên cạnh cô.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại là sự phẫn nộ lẫn bi thương!
“Chị sao có thế làm như thế chứ?! chị và anh Hằng có tình cảm bao nhiêu năm như thế, thế mà chị..... Thế mà, chị lại ở phía sau anh ấy mà đi cặp kè cùng với người đàn ông khác!”
Ha ha.......
Nhìn thấy vài câu vừa khóc vừa tỏ ra đáng thương của Thẩm Thiên Nhu, Thẩm Phồn Tinh không thể không bái phục trước tài diễn xuất đó, xuất sắc!
“Tình cảm các người có nhiều năm như vậy, chị biết là anh Hằng yêu chị nhiều đến mức nào không? Anh ấy để ý đến chị biết chừng nào..... chị sao lại có thể... sao lại có thể.....”
“Anh Hằng có chỗ nào không tốt cơ chứ? Thế mà chị lại phản bội anh ấy như vậy....”
Từng âm thanh phát ra của Thẩm Thiên Nhu như xé tâm gan vậy, khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều cảm giác nhao nhao đến dị thường.
Cái dáng vẻ này càng thêm phần hiển nhiên!
Kẻ ngốc đều có thể nhìn thấy được Thẩm Thiên Nhu thích Tô Hằng!
Thẩm Phồn Tinh chỉ là cười, chưa quan tâm đến cô ta. Chỉ là, tầm mắt lạnh nhạt của cô chuyển về phía của các phóng viên đang có phần trông ngóng, hóng hớt kia.
Đám phóng viên nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh cuối cùng khẳng định đối diện với họ, vội vàng gấp gáp!
“Cô Thẩm, xin cô hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi!”
Nhưng Thẩm Phồn Tinh chỉ nói: “Nếu như, tôi nhớ không nhầm, Đinh Thiếu của Đầu tư Hằng Đỉnh nửa năm trước đã về nước rồi....”
Có phóng viên biết rõ về chuyện này: “Đúng vậy, lúc đó Đinh Thiếu quay về, chính tôi là người tới phỏng vấn anh ấy cơ mà!”
Thẩm Phồn Tinh cười gật đầu, chưa nói thêm lời nào!
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không biết cô có ý gì!
Lại liền đưa tầm nhìn về phía trên cơ thể của cô!
Chỉ nhìn thấy, trên mặt của Thẩm Phồn Tinh tuyệt đối có sự khiêu khích, dần cúi đầu xuống!
Sau đó nhìn thấy cô chăm chăm nhìn vào chiếc bảng điểu khiển màn hình cảm ứng LCD, nhấc cánh tay lên.....
Nhưng mà vẫn chưa đợi cô ấn xuống, màn hình tinh thể lỏng của cả người phía sau sáng lên vài lần!
Cả hội trường gấp gáp phát ra tiếng kinh ngạc!
Thẩm Phồn Tinh nghi hoặc, thu tay về và quay đầu sang nhìn!
Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc!
Người này là ai?
Đang giúp cô sao?!...
Chương 179: Buổi tiệc thường niên 8.
…Thẩm Phồn Tinh chỉ là ngạc nhiên với đoạn phim đó, những hoài nghi trong lòng tại phút chốc đã được giải mã ra rồi!
Trong lòng cô bùng lên một sự ấm áp, khoé môi không tự chủ mà cong lên.
Bây giờ trừ anh ra, còn có ai mới có thể giúp cô cơ chứ?
Rõ ràng đều đã bận như thế rồi, ở nước ngoài còn không quên giúp cô trút giận.
Người đàn ông này, thật là.........
Lúc cô bị cô lập không có chỗ tựa nhất, cho dù là phương thức này, anh đều muốn ở kề cạnh bên cô.
Tối nay cô cứ mãi ngấm ngầm chịu đựng, cho đến lúc này nỗi uất ức của sự kiềm nén và thê lương tràn đầy trong lòng, cuối cùng cũng có thể tiêu tan đi hoàn toàn rồi.
Cô hít sâu một hơi, lướt tầm nhìn sang.
........
Tấm màn hình lớn phía sau, chiếu lên PPT(PowerPoint)
Phía trên đó đều là bức ảnh độ nét cao, còn có thời gian chụp ảnh nữa cơ!
Một tấm chiếm hết một trang, trong bức ảnh đó có tất cả các chi tiết, đều rõ đến mòn một rất đáng để xem!
PPT không dao động, dừng lưu lại trong một đoạn thời gian dài. Bên trên đó, từng tấm một, toàn bộ bức ảnh đó đều là của Tô Hằng và Thẩm Thiên Nhu ở cùng nhau.
Tấm thứ nhất, chính là động tác của Thẩm Thiên Nhu nhướng chân lên chủ động hôn Tô Hằng. Trên khuôn mặt hiện lên nét đỏ ửng của dáng vẻ ngượng ngùng.
Tấm thứ hai, chính là một bữa tiệc sinh nhật, trước mặt là chiếc bánh kem được làm một cách tính tế và lộng lẫy. Tô Hằng đeo lên cổ Thẩm Thiên Nhu một chiếc dây chuyền, trên mặt của Thẩm Thiên Nhu là tâm trạng có mùi vị của sự hạnh phúc. Tràn đầy sự thương yêu của Tô Hằng được thể hiện qua đôi mắt đấy.....
Còn ở xung quanh lại là Khương Dung Dung, Dương Lệ Vi, Thái Tịnh Di, từng người một cười lên nét mặt hiền từ của người già.
Đương nhiên, cũng có Lâm Vi Vi cùng với vài khuôn mặt trẻ có máu mặt khác. Cùng với nét cười vui vẻ rạng rỡ đó, ánh mắt của từng người một đều hiện lên vẻ tràn đầy là sự ngưỡng mộ.
Sắc mặt của Khương Dung Dung đang lúc xem bức hình trên đột nhiên cảm giác trống rỗng vài phút, đôi chân bà ta tức thời đứng có chút không vững, lui nhanh về phía sau vài bước.
Mà lúc đó, Thẩm Thiên Nhu đang xem tấm hình thứ nhất, cả người giống như bị sét đánh trúng, đứng tại vị trí cũ mà ngơ ngác.
Một tấm thì khóc vẻ đáng thương đến mức mặt trắng bệt như mới chết, lúc này thì cũng quên luôn việc khóc lóc!
Bức ảnh bắt đầu chuyển đến tấm tiếp theo.
Bộ đồ tây và giày da của Tô Hằng, Thẩm Thiên Nhu mặc bộ đồ tập nhảy, hai người ôm hôn nhau trong phòng dạy nhảy tại nơi không có bóng người. Vùng lồi lõm trong trang phục tập nhảy rất ôm dáng, cơ thể tiếp xúc dị thường. Đường cong cơ thể của Thẩm Thiên Nhu thì không nghi ngờ gì nữa, cô ta đang dính chặt vào ngực của người đàn ông một cách kín kẽ.
Thẩm Thiên Nhu bỗng chốc hoàn hồn lại, cô ta hoang mang triệt để, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Không, không, không.... không phải như vậy!! Đây không phải là sự thật!!”
Thẩm Phồn Tinh cười nhạt nhìn về phía cô ta.
Thẩm Thiên Nhu nhìn trên khuôn mặt có nét cười của Thẩm Phồn Tinh, đột nhiên hét lớn và xông tới hướng về Thẩm Phồn Tinh.
Phía trước mặt của Thẩm Phồn Tinh là chiếc điều khiển, ý đồ của cô ta rất rõ ràng, đó chính là tắt cái màn hình đang chiếu kia đi!
Mà Thẩm Phồn Tinh đã nắm giữ được cổ tay của cô ta, ngăn chặn được hành vì của cô ta!
Trên khuôn mặt của Thẩm Thiên Nhu là sự hoảng loạn, lườm mắt nhìn mặt Thẩm Phồn Tinh chừng vài giây, trong não hình như có cái gì đó vừa mới lóe lên, con ngươi trừng lên trong phút giây đó.
Đó mới là mục đích thật sự của cô trong tối nay, đây vốn không phải vì chuyện đơn thuần muốn hủy hôn ước!
Từ đầu đến cuối!
Từ lúc cô đứng trên khán đài của khoảnh khắc đó, không, không phải. Từ lúc khoảnh khắc cô bắt đầu bước chân vào hội trường, cô đã muốn chơi cô ta rồi!
“Chị đang cố ý, chị cố ý mà! Chị nhân dịp có cơ hội này để mà hãm hại tôi mà!”
Cô ta hét lên như người bị tâm thần, nước mắt gần như có thể từ khoang mắt mà chảy ra vậy.
Đây là đúng sai có sự nhất quán đảo ngược hay chỉ là sự trả đũa?
Bộ dạng điềm đạm đáng yêu đó vẫn cứ làm cho người ta cảm thấy thương hại!
Ánh sáng từ đôi măt lạnh lùng của Thẩm Phồn Tinh nghĩ về lúc trước, hìng như cô ta vẫn mãi chỉ có một bản mặt như thế thôi. Vài giọt nước mắt, vài câu nói uất ức, liền có thể biến toàn bộ sự việc đều đổ lên đầu của cô cả.
Mỗi lần lại thêm mỗi lần như thế.....
Bây giờ còn muốn dùng thủ đoạn nữa sao?
Một tiếng “Bốp” vang lên!
Thẩm Phồn Tinh không nhịn nổi nữa, cô dùng tay đánh thật mạnh lên khuôn mặt của Thẩm Thiên Như, sau cái tát đó, Thẩm Thiên Nhu ngã ngồi trên mặt đất!...
Chương 180: Buổi tiệc thường niên 9.
…Khuôn mặt của Thẩm Phồn Tinh đầy sự khiêu khích: “Tôi hãm hại cô ư?”
“Cô mở miệng ra lúc nào cũng một câu là anh Hằng, anh Hằng. Anh Hằng của cô yêu tôi đến mức hết tâm can đó đúng không? Như vậy mà là yêu tôi đó sao?”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Nhu cứng đờ, các ngón tay đâm chặt vào lòng bàn tay, dùng ánh mắt tràn đầy ý hận mà nhìn về Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh hé môi cười lạnh nhạt thậm chí thoạt nhìn còn mang chút cảm giác của sự tàn nhẫn.
Nhanh chóng tiếp diễn là một bức ảnh khác được thay đổi, thời gian hiển thị là năm trước. Buổi tối, Tô Hằng đem tặng hoa cho Thẩm Thiên Nhu rồi quay về nhà. Hai người ở trước của của biệt thự nhà họ Thẩm mà trao cho nhau một nụ hôn.
Thời điểm đó, Tô Hằng cũng đã chạy lên phía trên rồi. Từ phía dưới chạy lên ôm Thẩm Thiên Nhu cùng với khuôn mặt đau lòng!
“Thiên Nhu, em không sao chứ?!”
Hôi trường lại lần nữa là một trận láo nhái vì hành động này của Tô Hằng, và hiển nhiên điều này cũng đã tự chứng minh cho một vài chuyện nào đó mà không cần phải dùng đến lời nói nào.
Thẩm Phồn Tinh nhìn xong bức ảnh, tầm mắt mang theo một sự khiêu khích dần dần chuyển hướng về Tô Hằng, mặt mày vô tình.
“Một năm nay tôi về nước, có bao nhiêu buổi tối, tôi đều vì sợ nhà họ Tô phá sản mà phải đi xã giao tiếp rượu. Nhưng tôi thật không ngờ, vậy mà anh còn có thời gian ở bên cạnh cô ta, làm một người bạn trai một mực thương yêu người yêu đây sao?”
“.....Anh xin lỗi!”
Chuyện đã thành như vậy rồi, Tô Hằng chỉ còn cách là chọn cách ứng phó mọi thứ, càng huống hồ đây đều là sự thật. Anh ta cũng không thể phản bác rồi.
“Anh Hằng, anh Hằng, mau bảo chị ấy tắt ngay nó đó đi, bảo chị ấy tắt đi! Chuyện này đều không phải là sự thật!”
Thẩm Thiên Như trốn vào lòng Tô Hằng mà hét như người bị tâm thần, vẫn phủ định tất cả.
Bây giờ, không thể phủ nhận mọi thứ được. Nếu như, sự việc này mà truyền tai nhau ra ngoài, sức ảnh hưởng xấu củ nó căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Tô Hằng chỉ là biết ôm chặt cô ta vào lòng, anh ta chau mày, âm thầm nhìn về Thẩm Phồn Tinh, thần sắc toàn là sự xa lạ.
Sự xa lạ một cách hoàn toàn, anh ta dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô đến mức giống như đang nhìn một con quái vật vậy.
Thẩm Phồn Tinh cười giọng điệu khiêu khích, nhẹ nhàng nháy mắt, tiếp tục hướng nhìn về phía màn hình------
Thẩm Thiên Nhu chụp ảnh tổ quay phim, hai người hôn nhau ở tại phòng thay đồ, áo quần lộn xộn.
Dưới hầm giữ xe khu xe sang của Tô Thị, hai người ôm hôn tình tứ với nhau.
Hai bức ảnh cuối cùng, nhìn trang phục trên người của Thẩm Thiên Nhu, là tối hôm đó, lần trước Bác Cảnh Xuyên lên nhận chức, bức ảnh của hai người ôm hôn tại sân thượng!
Tấm khác là tại đường hành lang của ngoài cửa cùng một của phòng của khách sạn, bức ảnh của hai người đã níu kéo nhau lại với nhau một cách vội vã!
Tất cả các bức ảnh đều đã được xem hết, hội trường được vài giây yên lặng,l lại ầm ầm như muốn bùng nổ.
“Trời ạ, này....này....”
“Hóa ra, Tô Hằng là người gian dối trước à? Còn là gian díu với em gái của người vợ chưa cưới nữa ư?!”
“Lúc nhà họ Tô sắp bị phá sản, vợ chưa cưới của anh ta ở trên bàn tiếp rượu, nhưng anh ta lại cặp kè cùng với em gái của vợ chưa cưới?!”
“Còn nữa, lúc bắt đầu mà tấm hình đó không phải là Thẩm Thiên Nhu chủ động hôn Tô Hằng sao? Đây rõ ràng là đang dụ dỗ người chồng chưa cưới của chị mình đây mà.....”
“Vậy cái dáng vẻ, hùng hùng hổ hổ xông lên của cô ta vừa lúc nãy là hành động muốn đòi lại công bằng cho Tô Hằng?!”
“Thật buồn nôn! Người phụ nữ như thế nào thì sẽ sinh ra con gái như thế ấy thôi, con gái của người thứ ba cũng sẽ trở thành kẻ thứ ba mà! Mẹ ruột của cô cả Thẩm thật sự là người đủ sự xui xẻo! Người mẹ bị kẻ thứ ba phá hoại rồi, bản thân cô cũng bị con gái của kẻ thứ ba phá hoại luôn rồi! Gen nhà của kẻ thứ ba đúng thật là quá mạnh đi mà!”
Sắc mặt của Dương Lệ Vi trắng bệch, bị dọa đến mức sợ hãi trước cú biến chuyển một cách đột ngột, suýt ngã xuống đất.
Cả hội trường, trước sự hỗn loạn chưa từng có của lúc trước, ý nghĩ xuất hiện từ ngữ trong câu “con gái của kẻ thứ ba” cứ như con ruồi bay vo ve không ngừng bên tai của bà ta.
Thẩm Phồn Tinh rõ ràng đều đã tuyên bố hủy hôn ước rồi mà, căn bản còn nghĩ không có sự sơ hở nào rồi. Nhưng chưa từng nghĩ đến việc cô đã chuẩn bị sẵn.
“Đây không phải là thật! Không phải là sự thật!”…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.