“Chị ……” Nghe Thẩm Phồn Tinh nói vậy, Thẩm Thiên Nhu ngơ ngác, một nỗi buồn mong manh thoáng qua trên khuôn mặt cô ta. Cô ta hoang mang quay đầu liếc nhìn Khương Dung Dung, sau đó lại nói: “Chị không phải thích bộ quần áo này sao? Không sao, em còn có cái khác ...... Bà nội đuổi theo chị đến đây, chị đành lòng làm bà thất vọng sao?” Thẩm Thiên Nhu nỉ non lại khiến sắc mặt của Khương Dung Dung càng trầm hơn. “Phồn Tinh, con rốt cuộc muốn giận bà tới lúc nào đây? Kêu con tham gia bữa tiệc, lẽ nào còn muốn bà quỳ xuống xin con hay sao?” Trong mắt của Thẩm Phồn Tinh đầy vẻ giễu cợt và lạnh lùng. “Tôi thật sự không hiểu, trong 6 năm qua tôi chưa từng kêu tôi thay mặt nhà họ Thẩm tham gia bất kỳ buổi tiệc nào! Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Để tôi tham gia một bữa tiệc, còn có thể nói là quỳ xuống cũng nói ra được sao?” “Con ……. con đúng là không biết tốt xấu!” Khương Dung Dung nghiêm nghị nói, đôi mắt già nua nhưng sắc sảo tràn đầy lửa giận! “Được rồi được rồi!” Thẩm Thượng Hoa áy náy gằng giọng cắt ngang bầu không khí thay đổi đột ngột, im lặng một hồi, ông mới quay đầu nhìn Thẩm Phồn Tinh. “Hiếm khi có cơ hội như vậy, ở nhà cũng ở nhà đi, coi như ra ngoài chơi một chút không được sao?” “Con à, ngày nào cũng biết công việc …… nhưng sự phô trương của bữa tiệc lần này không nhỏ, nghĩ tới liên quan tới nhà họ Bạc, đi thì cũng quen biết vài người, nói không chừng đối với sự phát triển cho công việc của con cũng có giúp ích ……” “Đúng đó chị à, bữa tiệc của tập đoàn tài chính Bạc Thị cũng không phải người nào cũng có thể tham gia đâu ……” “Tôi đâu có nói là sẽ không đi!” Thẩm Phồn Tinh có hơi bực bội cắt ngang lời giả tạo của Thẩm Thiên Nhu. “Tôi chỉ là không muốn đi cùng cô mà thôi! Ông à, con không làm phiền ông nghỉ ngơi, có thời gian con sẽ lại về thăm ông.” Thẩm Phồn Tinh nói xong, không thèm nhìn bất kỳ ai trong phòng, nhấc chân lạnh lùng đi khỏi căn phòng. “Chị!” “Đuọc rồi, đừng đuổi theo nữa!” Thẩm Thiên Nhu không từ bỏ việc muốn đuổi theo, kết quả lại nghe giọng khiển trách của Khương Dung Dung. “Nhưng mà bà à, chị ấy …….” Khương Dung Dung trừng mắt nhìn cô ta: “Chỉ cần con bé đi là được! Tới lúc đó bà sẽ cho người chặn con bé ở cửa một lúc. Ba người tụi con và Tô Hằng cùng vào, người khác sẽ không nhìn thấy chuyện gì đâu!” Thẩm Thiên Nhu thở phào nhẹ nhõm: “Con đi tiễn chị!” Nói xong, cô ta nhét đại chiếc váy vào hộp, nhặt nó lên và lo lắng chạy ra ngoài. Khương Dung Dung giương môi để mặc cô ta đi! Vốn định dùng bữa với bố mẹ Tô Hằng và ấn định ngày đính hôn cho Tô Hằng và Thiên Nhu, nhưng Lam Vận đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thiên Nhu cũng chịu áp lực, nhất thời cũng không có tinh thần nhiều để tổ chức chuyện này! Bây giờ người của Bình Thành đều nghĩ Thẩm Phồn Tinh là vị hôn thê của Tô Hằng. Nếu bữa tiệc tối nay khiến Thiên Nhu và Tô Hằng xuất hiện thân mật cùng nhau sẽ khiến những phóng viên đó ngửi thấy mùi gì đó gian xảo, gây ồn ào, điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Thiên Nhu. Lam Vận không chịu nổi sự chật vật, bà đương nhiên phải cẩn thận hơn! “Khương Dung Dung, bà ……” Thẩm Thượng Hoa bên cạnh nói xong thì đột nhiên cũng ho khan. “Bà thật quá đáng! Lý do để Phồn Tinh đi dự tiệc lại là vì để làm vỏ bọc cho Tô Hằng và Thiên Nhu. Bà …… Phồn Tinh cũng là cháu gái ruột của bà, bà rốt cuộc có lương tâm không vậy?” “Vì con ấy là cháu gái của tôi, con bé nên hiểu chuyện! Chỉ là ba người bọn họ cùng nhau đi dự tiệc thôi. Có gì quá đáng!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]