Lúc sau bác sỹ thú y mới thở phào :
Không sao rồi, mất máu quá nhiều. Bị loài Kangal cắn mà thế này phải nói là quá may đó.Cảm ơn bác sỹ.Vân Sam lí nhí nói, rồi ánh mắt nhìn Lại Dục Triết tỏ vẻ yên tâm.
Tô Khê Hạc đứng đó, đợi cô đi ra, anh nắm lấy tay cô.
- Ra đây một chút.
Vân Sam gỡ tay anh ra.
- Được!
Lại Dục Triết biết giữa họ có gì đó, chỉ nheo mắt nhìn hai người ra một góc hơi xa.
- Mấy năm qua em sống tốt không?
Vân Sam mỉm cười, nụ cười rất buồn.
Rất tốt ạ.Còn sống sao em không về?Hiện tại chẳng phải về rồi sao.Về bên tôi!Vân Sam ngẩng mặt nhìn anh, vấn cười.
Cậu Hạc, em muốn sống một cuộc đời khác đi.Có gì khác, ở đây em vẫn làm công việc như trước mà. Về Tô Giới đi, tôi sẽ bao bọc cho em.Cậu Hạc! Cuộc đời khác em muốn là không có người tên Tô Khê Hạc.Một cầu cậu Hạc, hai câu cậu Hạc đầy xa cách.
Vì sao? Tôi đã phụ lòng em?Không, là em phụ lòng cậu chủ. À không, không còn là cậu chủ nữa rồi.Gọi tên tôi!••
Tôi nói em gọi tên tôi!.. Hạc!Tô Khê Hạc nhìn cô. Cô thua anh 1 tuổi, Cẩm Linh thua anh 6 tuổi. Nhưng họ có cách gọi anh đều là như vậy.
- Họ có tốt với em không?
Vân Sam nhìn Lại Dục Triết ở xa, mỉm cười với đối phương, nụ cười tươi và khác với nụ cười gượng vừa rồi. Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-soi-cua-to-sa/3702319/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.