Kết thúc bữa ăn, là lúc tuyết lại rơi. Tô Tu Kiệt không vội thổi nến nhận quà mà xin bố mẹ muốn ra ngoài đón tuyết.
Tô Sa mặc áo ấm, quàng khăn cho con trai. Tinh Kính Đằng cẩn thận đi giầy cao cổ và đội mũ cho Tu Kiệt. Thằng bé xinh đẹp rất hài hòa giữa gen bố và mẹ, nhưng gen bố vẫn trội hơn. Nhìn cảnh này ai cũng nghĩ tới một gia đình hạnh phúc, đồng vợ đồng chồng với con cái đáng yêu.
Bảo mẫu đem cho mọi người một dụng cụ kẹp tuyết hình con vịt. Bỏ những nắm tuyết vào và kẹp chặt sẽ ra hình một chú vịt nhỏ trắng tinh nhỏ cỡ quả trứng gà.
Mấy anh em nhà họ Tô đứng trên hiên nhìn ra gia đình 3 người kia. Miêu Miêu cũng muốn có vịt tuyết nên Tô Tử Du dù lạnh vẫn đi ra ngoài kẹp lấy một con rồi đặt vào lòng bàn tay vợ.
Lại Dục Triết và Vân Sam đứng sau cùng. Thấy Vân Sam nhìn chằm chằm con vịt trên tay Miêu Miêu, Lại Dục Triết mạnh dạn đi ra sân và làm một con. Sau đó bá đạo giơ bàn tay vẫy vẫy ý gọi Vân Sam hãy tới đây.
Tô Khê Hạc nhìn ra sau bắt gặp Vân Sam đang nhìn mình. Cô vội vàng lảng tránh rồi lướt qua anh để đi ra chỗ Lại Dục Triết nhận lấy con vịt, mỉm cười vui vẻ.
- Không ngờ cô ấy lại ở đây. Trái Đất này thật nhỏ bé. Chị và Tinh Kính Đằng đã đành, giờ Vân Sam lại làm việc cho anh ta.
Tô Tinh Vũ nhíu mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-soi-cua-to-sa/3702309/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.