Chương trước
Chương sau
Sáng thứ sáu, Trần Thái xách theo bao lớn bao nhỏ, chạy ra sân bay cùng với La Bác.
Lục Tiệm Hành đưa bọn họ tới sân bay, dọc theo đường đi không nhịn được cằn nhằn vài câu, lúc thì kêu hai người đi quá sớm, ngày mai mới thử vai, buổi nay đi cũng vẫn kịp; lúc thì trách hai người mang gì mà lắm đồ thế, đi có một ngày mà thôi, mang hai cái va-li siêu to khổng lồ là muốn làm cái gì.
Trần Thái không thèm đáp lại anh, chỉ có La Bác không hiểu gì, thế là ngồi sau nghiêm túc giải thích thay Trần Thái.
Trần Thái bấy giờ mới lên tiếng: “Anh cứ mặc kệ anh ấy, rảnh quá ấy mà.”
La Bác cười, tuy rằng quan hệ giữa Lục Tiệm Hành và Trần Thái rất tốt, nhưng dù sao đây cũng là sếp tổng, anh vẫn lo mình sẽ gây thêm phiền phức cho Trần Thái.
Dù hiện tại cũng gây phiền hà không ít rồi. Hôm đó đạo diễn Lữ gửi một đoạn kịch bản thử vai tới, những câu thoại tiếng Anh vẫn là do Trần Thái sửa lại giúp anh.
La Bác cứ nghĩ tới ngày mai là sẽ căng thẳng, lại lấy tờ giấy nhỏ mình đã in ra xem thêm vài lần.
Trần Thái quay đầu nói: “Đừng đọc nữa, có vài chữ đọc mãi cũng vẫn vậy.”
“Vẫn muốn nghĩ ra các cách khác nữa, ” La Bác vô cùng tích cực, “Anh Trần, cậu xem, câu thoại này có giống trong bộ phim ‘Đế quốc Đại Tần’ không?”
Anh đưa tờ giấy cho Trần Thái.
Trần Thái không vui: “Bộ đó không phải phim truyền hình sao?”
“Đúng vậy, trong phim đó có một cảnh thế này, là Ngụy Vương nói ‘Ta nên ăn khối thịt mỡ Tần quốc trước rồi mới phân Tần với 6 nước kia, hay là ta không ăn miếng thịt béo bở ấy mà 6 nước cùng nhau phân Tần?’. Chỗ này cậu xem, có phải là có hiệu quả như nhau không?”
Trần Thái đọc kĩ càng hai lần, gật đầu.
La Bác cười: “Nếu đã như vậy, cảm thụ vai diễn sẽ không giống ban đầu. Lúc trước chúng ta tập trung vào nỗi phẫn nộ của nhân vật, nhưng giờ đọc lại, trọng điểm nên là dã tâm của hắn thì đúng hơn.”
Trần Thái không có ấn tượng gì với phim truyền hình, thấy rất bất ngờ với trình độ tích cực của La Bác. Chỉ một đoạn kịch bản ngắn mà anh cũng có thể lật tới lật lui đọc đi đọc lại.
Anh sợ La Bác bị áp lực, liền an ủi: “Anh cũng đừng quá lo lắng, cơ hội như thế có rất nhiều người, không thành công cũng là bình thường. Chúng ta coi như đi được thêm kiến thức để biết đoàn phim lớn đạo diễn lớn là thế nào.”
“Tôi biết rồi.” La Bác nói, “Có điều cơ hội này là do cậu dùng ân huệ đổi lấy, tôi chỉ sợ mình biểu hiện không tốt sẽ lãng phí một cách vô ích.”
Trần Thái cười đáp: “Ôi dào, cái thứ ân huệ cũng chỉ như cơm trắng, anh để lâu thì sẽ thiu, thôi thì cứ ăn cho chắc bụng đi còn hơn.”
Lục Tiệm Hành cũng nói xen vào: “Trần Thái nói rất đúng, hai người cứ thả lỏng đi, không phải chỉ là một bộ phim thôi sao? Không được thì nhanh chóng quay về, công ty bao việc, quay về tôi sắp xếp công việc cho hai người.”
Anh là sếp tổng mà còn nói như thế, La Bác chợt thấy áp lực giảm bớt không ít, vui vẻ gật đầu liên tục.
Trần Thái thì lại có chút dở khóc dở cười, chờ đến cửa sân bay, La Bác xuống lấy hành lý trước, y nhân cơ hội nói với Lục Tiệm Hành: “Anh khoác lác cái gì thế, công ty đâu ra nhiều dự án phim điện ảnh như thế.”
Lục Tiệm Hành chép miệng: “Tại sao lại không có, nhiều đạo diễn lớn như vậy anh nuôi phí công à.”
“Đều là đạo diễn nhỏ…”
“Đạo diễn nổi danh cũng chỉ có mấy người kia, không có mấy chục triệu thì không nuôi nổi, chi bằng tự mình nâng đỡ mấy gương mặt đạo diễn mới còn hơn.”
Trần Thái cười nhìn anh: “Còn phải xem bản lĩnh của anh.”
“Anh không có bản lĩnh mà có thể hầu hạ em được sao, tối hôm qua còn kêu lớn tiếng như vậy…”
Lục Tiệm Hành quay đầu nhìn ra sau một lại, rồi sáp lại gần đè thấp giọng nói, “Hôn một cái đi. Thu trước lợi tức của 3 ngày.”
Trần Thái liếm môi, thấy Lục Tiệm Hành nhắm mắt, thò tay búng thật nhanh vào chỗ nào đó một cái rồi cười ha ha trốn xuống xe.
Lục Tiệm Hành: “…” Anh hít hà, vươn tay muốn tóm lấy Trần Thái. Nhưng mà khu vực cửa sân bay này không cho phép dừng xe, rất nhanh đã có nhân viên an ninh sân bay thúc giục anh rời đi.
Chờ xe của anh lái đi khỏi, La Bác mới nghi hoặc hỏi Trần Thái: “Sao thế? Vừa rồi sao Lục tổng lại trừng mắt?”
“Tôi khoác lác nên anh ấy tức giận.” Trần Thái thuận miệng trả lời, “Đạo diễn nhỏ ở công ty chúng ta, chờ nổi danh còn xa lắc.”
Lời này của y cũng không sai, gương mặt đạo diễn mới trong công ty quả thực không ít, nhưng mà rất nhiều dự án bây giờ đều bước vào giai đoạn chuẩn bị. Trần Thái có hiểu chút về tình hình trước mắt, bộ phim nào nhìn thì cũng có vẻ sẽ nổi tiếng đấy. Nhưng mà người trong công ty dường như cũng chẳng chút sốt sắng, còn có người nói Lục tổng từng bảo rằng, văn nghệ phải qua bồi dưỡng, tác phẩm muốn hay phải dùng lửa đun sôi từ từ mới nhừ.
Tuy Trần Thái không nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng cũng khó nén lo lắng cho tài vụ của Lục Tiệm Hành, bởi vì anh không chỉ nuôi đạo diễn, còn thuê không ít thiết kế mỹ thuật và chuyên viên biên tập. Lần trước hai người đi xem phim, Lục Tiệm Hành xem một đoạn quảng cáo trong rạp phim có khen hay, ngay lập tức tìm người liên hệ với nhân viên biên tập đoạn phim đó, cuối cùng còn ký hợp đồng với cái cậu học sinh vẫn chưa tốt nghiệp ấy. Lại chỉ mấy ngày sau, ký tiếp với cả mấy phụ tá của người này.
Mấy cậu thanh niên dựng phim đó vừa vào công ty đã được giao công việc quan trọng, được anh sắp xếp tới đoàn phim của đạo diễn Trần. Nhưng điều khiến Trần Thái càng kinh ngạc hơn chính là, đạo diễn Trần vậy mà không có ý kiến gì với chuyện này.
Nếu không phải hiểu rõ về Lục Tiệm Hành, y còn cho rằng Lục Tiệm Hành bắt đầu say mê mấy cậu học sinh nam kia cho nên mới dọn cửa sau cho người ta.
Đương nhiên y không nghĩ nhiều không có nghĩa là người khác cũng như vậy, Vương Thành Quân cũng rất cảnh giác, vốn dĩ là một tên trai thẳng thần kinh thô, thế mà giờ lại trở thành một tay hóng hớt cừ khôi, quả thực chính là một tổng quản đại nội bên cạnh chính cung nương nương.
Tổng quản đại nội hôm nay không thể đến tiễn, từ sáng sớm đã gửi tin nhắn chúc may mắn cho Trần Thái, còn nói mình đã tính một quẻ, đàn anh La Bác lần này nhất định có thể giành được một vai diễn lớn.
Trần Thái vốn cũng không để trong lòng, y và La Bác tới nơi đã là buổi trưa, hai người cũng không kịp ăn cơm, chạy thẳng tới khách sạn của đạo diễn Lữ. Ai ngờ vừa đến nơi hai bên vừa chạm mặt, đạo diễn Lữ đã nhìn chằm chằm La Bác.
Trần Thái đã chuẩn bị một tập tài liệu dày cộp và những lời giới thiệu để quảng cáo về La Bác, nào ngờ căn bản còn không kịp dùng đến.
Lữ Hàm trực tiếp hỏi: “Với nhân vật trong bộ phim này, vai nam thứ, anh có hứng thú không?”
La Bác sửng sốt, choáng váng.
Lữ Hàm đưa phần tóm tắt nhân vật cho anh, thẳng thắn nói: “Hình tượng và khí chất của anh khá tương đồng với nhân vật này, đương nhiên cũng có chỗ chưa thích hợp — anh hơi lớn tuổi.”
Bọn Trần Thái không có kịch bản, đành phải hỏi trực tiếp: “Nhân vật này xây dựng là bao nhiêu tuổi?”
“Hơn 20 tuổi, ” Lữ Hàm nói: “Nhân vật này… Tôi vốn phân vân giữa Hứa Hoán và Chu Minh. Chiều cao và tuổi tác của hai người bọn họ đều tương xứng, kỹ năng diễn xuất cũng được, chỉ là vẫn thiếu chút cảm giác. Chủ yếu là ở phần chuyển biến nửa phần sau, biểu hiện của bọn họ vẫn chưa đủ.”
Ông nói xong lại nhìn La Bác, hơi chút rối rắm: “La Bác thì ngược lại, khí chất bây giờ của anh rất hợp với nửa phần sau, nhưng bây giờ toàn bộ trạng thái, đôi mắt, da dẻ, thần thái của anh… Quá mức trưởng thành, hoàn toàn không có cảm giác trẻ tuổi. Như thế này đi, anh trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đã, để cho bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất rồi hẵng thử vai, thế nào?”
La Bác sửng sốt, cho là ông đang khéo léo từ chối mình.
Trần Thái cũng có chút ngờ vực, nhưng lập thức đồng ý ngay: “Không thành vấn đề.”
Hai người trở về phòng bàn bạc lại, nghĩ thế nào cũng không thấy Lữ Hàm đang đùa giỡn, cuối cùng vứt bỏ hết dứt khoát cứ ở lại chừng mười ngày.
Trần Thái lại nhờ người liên hệ tìm bác sĩ dinh dưỡng và chuyên gia cá nhân, cũng đề xuất với công ty cho hai người trợ lý đến đây. Từ đó mỗi ngày La Bác đều có kế hoạch rèn luyện và thực đơn dinh dưỡng mới, kiểu tóc cũng có chuyên viên tạo hình, còn có chuyên gia thẩm mỹ ngày ngày mát-xa. Trần Thái luôn ở cạnh trông coi, rảnh rỗi quá cũng cùng rèn luyện và ăn uống theo chế độ dinh dưỡng, buổi tối cũng đắp mặt nạ.
La Bác hay đổi chậm, còn y thì càng ngày càng đẹp trai trông thấy. Bên này hai người sống rất thoải mái, trong trong lòng lại sốt ruột. Cùng nóng lòng như vậy còn có Lục Tiệm Hành ở nhà đếm ngón tay tính ngày.
Ban đầu Trần Thái trước khi đi nói chỉ ba ngày là về, Lục Tiệm Hành cũng lên xong kế hoạch rồi, chờ y về hai người sẽ tới thăm đoàn phim, sẵn dịp cả hai đổi sang thành phố khác lãng mạn một chút. Ai ngờ Trần Thái chẳng những ở lại thêm, mà qua cả Giáng Sinh, rồi cả Tết dương qua đi, Tết mồng tám tháng chạp(1) cũng đã tới…
Bà Trần bắt đầu ở nhà mắng người.
Ngày Tết này Lục Tiệm Hành bị gọi đến ăn cháo, cha mẹ vợ mới chuyển sang nhà mới, đồ đạc vẫn chưa sắp xếp xong, anh vừa vào nhà đã bắt đầu xắn ống tay áo làm việc.
Bà Trần vội vàng kéo anh lại, đầu tiên là khen anh một trận, rồi lại bắt đầu trách móc Trần Thái: “Cái thằng đó, càng ngày càng không đứng đắn, trước đây nói chuyện còn ra hồn, giờ thì giỏi rồi, nói không ra thể thống cống rãnh gì hết.”
Ông Trần vội đẩy bà: “Dùng từ văn minh, dùng từ văn minh. Bà vẫn là giáo viên đấy!”
Bà Trần trợn mắt: “Tôi có câu nào không văn minh? Thằng nhóc đó chính là bị ông chiều quá sinh hư. Chẳng thèm nhớ về cái nhà này.”
Ông Trần vội vàng rụt cổ né tránh.
Lục Tiệm Hành tuy rằng trong lòng tán thành điên cuồng, thế nhưng lúc này vẫn nói đỡ cho Trần Thái hai câu: “Trần Thái đang bận quá, em ấy làm việc nghiêm túc, người khác có thể qua quít nhưng em ấy nhất định sẽ làm xong cẩn thận.”
“Chỉ có điểm ấy là không tốt, ” Bà Trần giả bộ cả giận nói, “Quá giống bác, hồi bác còn trẻ cũng chịu thiệt thòi vì cái tính ấy.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Anh không nhịn được cười.
Bà Trần cũng cười, đi vào nhà bếp, quay đầu lại hỏi anh: “Tiểu Lục có ăn sủi cảo không?”
Lục Tiệm Hành vội vàng gật đầu: “Được ạ, để cháu giúp bác?”
“Không cần, tự bác làm được rồi, ” Bà Trần vung tay lên, “Hai người cứ đi câu cá đi. Buổi tối chúng ta ăn sáu món một canh, ăn cháo mồng 8 tháng Chạp và cả tỏi Laba(2) nữa. Cùng nhau ăn Tết này, mặc kệ cái thằng xấu xa Trần Thái kia.”
Bà hiển nhiên giận Trần Thái không về nhà, ông Trần chà chà hai tiếng, cũng không dám chọc giận bà, vội cầm cần câu gọi Lục Tiệm Hành ra ngoài.
Ao cá nằm ở đối diện cửa nhà, hai người tìm một vị trí rồi đặt cần câu, ông Trần bắt đầu càm ràm: “Mẹ anh cứ cà kê trách mắng Trần Thái, nhưng mà chờ Trần Thái về ấy à, bà ấy chiều nó lên tận trời.”
Lục Tiệm Hành quả là không tin, tò mò nhìn ông Trần: “Thật ạ? Con thấy mẹ rất nghiêm khắc mà!”
“Bà ấy làm bộ làm tịch thôi, Trần Thái khi còn bé nghịch lắm, mới 4 tuổi đã lấy tiền trong nhà đi mua đồ chơi, tiền lương một tháng của bố nó mua hết đồ chơi mang về.”
“… Thế chắc là bị đánh ạ?”
“Bố cũng cứ tưởng sẽ bị đánh một trần đấy, thế mà mẹ anh nói cái gì nhỉ, trẻ con biết tiêu tiền sớm là tốt, như thế chứng tỏ Thái Thái nhà ta thông minh, có đầu óc quản lý tiền bạc. Ông xem đồ chơi còn mua mỗi thứ một món, không mua món nào bị lặp đây này.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Ông Trần học xong giọng điệu của bà nhà mình, lại chẹp miệng một tiếng, hỏi Lục Tiệm Hành: “Anh biết tên của Trần Thái là lấy chữ ‘Thái’ trong từ nào không?”
Lục Tiệm Hành càng mờ mịt: “Con không biết.”
“Là Thái của ‘phúc thái’(3).” Ông Trần đáp, “Lúc đặt tên bố vốn định nhờ người có nghiên cứu, dựa theo ngày sinh tháng đẻ và ngũ hành để chọn ra một cái tên, mấy cái tên dự phòng đều rất có ý nghĩa. Kết quả mẹ anh không thích, nói ‘phúc lợi thái phiếu’(4) hay biết bao, sau này không lo thiếu tiền. Ban đầu, còn đặt là Trần Phúc Thái, về sau mới gọi được có hai ngày, tự bà ấy cũng cảm thấy thật quê mùa, quá nhấn mạnh công danh lợi lộc, thế là mới đổi thành Trần Thái. Còn nói như vậy giống như giữ ‘Phúc’ ở lại, sau này con sẽ là một thằng nhỏ có phúc, trong công việc là một tay tướng tài.”
“… Cái này thì cũng đúng ạ, ” Lục Tiệm Hành chân thành nói, ” Con cũng thấy Trần Thái rất có phúc.”
“Ừ đó, mỗi người trong gia đình mình đều nhờ phúc của nó.” Ông Trần nói xong rồi mới nhìn về phía anh, chậm rãi nói tiếp, “Đương nhiên anh cũng đừng quá nuông chiều nó. Sau này nếu nó còn đi công tác nữa, anh cứ tới nhà ăn cơm, mẹ anh đã dọn sẵn một căn phòng ngủ rồi, bên trong ngăn ra một gian phòng nhỏ, anh có muốn làm việc cũng không lo bị ồn. Tuy rằng nhà này không xa hoa như nhà anh đang ở, mà nhưng ít nhất đến là có thể ăn cơm, nồi xoong không lạnh lẽo. Có chuyện gì, cũng có thể tâm sự với bố mẹ, đừng một mình chịu đựng.”
Lục Tiệm Hành ngơ ngác, viền mắt hơi nóng: “Vâng, bố. Sau này con sẽ thường tới.”
Ông Trần lại cười: “Vậy là được. Thực ra cho dù hai đứa có lớn đến thế nào, trong mắt bố mà mẹ anh vẫn đều là trẻ con, cho nên tuyệt đối đừng cảm thấy ngại khi đến đây, người nhà mình không câu nệ thân sơ… À đúng rồi, để bố đưa chìa khóa nhà cho anh.”
Ông nói xong lấy trong túi ra hai xâu chìa khóa mới, một cái có móc hình chuột Mickey, một cái kia móc vịt Donal.
Người lớn tuổi không hiểu rõ, cứ tưởng rằng chuột Mickey và vịt Donal là một đôi. Lục Tiệm Hành thì lại rất rõ, nhận lấy ngắm nghía mãi không thôi, yêu thích vô cùng.
Ông Trần còn định nói tiếp thì chuông điện thoại bỗng reo, bà Trần ở đầu dây kia nói: “Ông Trần, ra cửa tiểu khu nhận chuyển phát nhanh cho tôi.”
Ông Trần ừ một tiếng, lại nhỏ giọng than thở: “Lại nhận chuyển phát nhanh? Tôi vừa mới bắt đầu câu cá thôi mà.”
Lục Tiệm Hành biết ông không muốn rời khỏi chỗ, vội chủ động nói: “Để con đi nhận cho, chuyển phát nhanh ở đâu thế mẹ?”
Bà Trần nói: “Cửa Đông của tiểu khu. Con cứ đi thẳng tới đó là thấy.”
Lục Tiệm Hành không nghĩ nhiều, nhét hai xâu chìa khóa vào túi, đi thẳng ra cửa tiểu khu. Nhưng mà chỗ cửa Đông không hề có cửa hàng chuyển phát nhanh, cũng không gặp nhân viên vận chuyển. Anh nhìn chung quanh vài vòng, khó hiểu vô cùng đành đi hỏi bảo vệ.
Bảo vệ đang đậy tờ báo lên che kín mặt nghỉ ngơi, Lục Tiệm Hành gõ gõ cửa sổ, hỏi: “Chào đồng chí, xin hỏi ở đây có chuyển phát nhanh sao?”
Anh hỏi xong sốt ruột nhìn vào, chỉ thấy người bên trong chậm rãi lật tờ báo ra, nghiêng mặt nhìn anh: “Đồng chí ơi đồng chí à, gọi ai đó!”
Lục Tiệm Hành: “?!”
Trần Thái?? Cái tên lắm trò này!
Trần Thái nghiêm mặt đi ra từ phòng bảo vệ, chắp tay sau lưng đi vòng quanh Lục Tiệm Hành một vòng: “Anh thủ trưởng này, đẹp trai quá ha!”
Lục Tiệm Hành liếc y: “Nào có đẹp bằng anh? Ở ngoài chơi vui lắm đúng không, suốt một tháng cũng không về nhà? Còn nhớ mình họ gì sao?”
Trần Thái thấy anh giận như vậy, không biết sợ còn đứng cười.
Lục Tiệm Hành càng giận vẫy tay với y: “Trần Phúc Thái, lại đây!”
“!!!”
Trần Thái trợn to mắt, nhưng vẫn thành thực lại gần.
Hai người đang đứng trong tiểu khu nên không dám trắng trợn ấp ấp ôm ôm, đành phải sóng vai đi về nhà, lại nhân lúc không có ai thỉnh thoảng lại ngoắc tay nhau.
Đi được vài bước, Lục Tiệm Hành mới hỏi: “Củ cà rốt của em đâu?”
“Sặc, người ta là ‘củ cà rốt nổi tiếng’ đấy, ” Trần Thái huých anh một cái, vẻ mặt đầy đắc ý, “Cà rốt bị đưa đi tập huấn rồi, Lữ Hàm không cho em đi cùng.”
“Em còn muốn đi cùng??” Lục Tiệm Hành giật mình, cả giận nói, “Anh ta đâu phải không có trợ lý, em mà dám đi theo anh ta vào đoàn phim thì…” Anh nói đến đây bỗng bị bí từ.
Giận quá, còn chưa nghĩ ra lời hay ý đẹp.
Trần Thái nhìn anh: “Vậy thì thế nào hả?”
Lục Tiệm Hành liếc y một cái, ôm eo y siết chặt, hầm hừ: “Vậy thì ly hôn.”
Trần Thái xí một tiếng, “Lừa quỷ à, còn chưa có kết hôn đâu!”
“Vậy thì kết liền luôn, kết hôn xong ly hôn…” Lục Tiệm Hành nói xong lại cảm thấy gở mồm, tự mình nhỏ giọng bổ sung, “Ly hôn xong lại tái hôn…”
—————–
Chú thích:
(1) Mùng 8 tháng Chạp (Âm Lịch) là ngày “tiết lệnh” đầu tiên của Tết truyền thống Trung Hoa, tức là sau ngày này không khí Tết bắt đầu đến.
Ngày này cũng là ngày Đức Phật thành đạo nên theo quan niệm người TQ hàng ngàn năm trước, họ sẽ nấu cháo ngũ cốc (từ các loại hạt như kê, gạo tẻ, gạo nếp, hạt dẻ, hạnh nhân, hạt dưa, lạc, hạt thông, nhân táo, nho khô…) để cúng dường Phật, và cả gia đình cùng quây quần ăn cháo trong tiết trời lạnh giá của tháng Chạp như một hoạt động hướng thiện đầu năm.
(2) Tỏi Laba là một loại tỏi được bảo quản bằng giấm. Màu tinh chế của nó là màu xanh lá cây, có vị chua và hơi cay. Bởi vì loại tỏi này thường được làm vào ngày mồng 8 tháng 12 theo lịch âm của Trung Quốc tức “Tết mồng 8 tháng Chạp” hay “Tết Laba”, nên nó được đặt tên là tỏi Laba.
(3),(4) Phúc lợi thái phiếu (gọi tắt là ‘Phúc thái’) tức xổ số phúc lợi xã hội do chính phủ Trung Quốc lập ra và quản lý từ năm 1987. Tôn chỉ hoạt động của xổ số phúc lợi là “phù lão, trợ tàn, cứu cô, tế khốn” (giúp đỡ người già cả, tàn tật, cứu trợ trẻ mồ côi, người nghèo khổ).
Tuy được ra đời với mục đích giảm bớt cờ bạc và để đóng góp tài chính cho các hoạt động an sinh xã hội, từ thiện cứu trợ, song số tiền thu về từ xổ số phúc lợi của TQ ngày càng trở thành món hời béo bở cho các vị quan chức nhét túi làm của riêng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.