Chương trước
Chương sau
Tuyết Oánh không ngờ có một ngày mình cũng đi lợi dụng scandal.
Trần Thái cũng không nghĩ tới, cô gái này vậy mà không chút bài xích, thậm chí còn có chút mừng rỡ.
Tuyết Oánh mím môi giải thích: “Em cũng không phải muốn dùng scandal để nổi tiếng, chỉ là không muốn cứ mãi mang hình tượng được thiết lập sẵn này, diễn nữa thì sẽ quá giới hạn, rất nhiều vai diễn yêu thích nhưng không được nhận, cứ diễn đi diễn lại một kiểu nhân vật chính em còn thấy chán… Hơn nữa em cảm thấy bản thân chưa từng có tiến bộ, thậm chí còn không có năng lực bằng trước đây. Danh xưng ‘ngọc nữ’ giờ đã cũ rồi, em cũng già rồi.”
“Vậy chúng ta cùng nghĩ cách đi, ” Trần Thái cười cười, lại nói: “Nhưng mà phải nắm chắc được mức độ, không được thể hiện ra em đang dính ngược lại hắn ta.”
“Vâng.”
“Còn có một điều nữa, ” Trần Thái nghiêm chỉnh hơn, “Cũng là điều quan trọng nhất.”
Tuyết Oánh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn y.
Trần Thái chỉ vào điện thoại: “Chuyện này là hoàn toàn gạt chị Tôn.”
Tuyết Oánh giật nảy cả mình: “Công ty không đồng ý?”
“Công ty có ý định này, chị VV tìm riêng tôi để nói, ” Trần Thái trả lời, “Cũng bởi vì không có người thích hợp thực hiện, cho nên mới dùng đến tôi. Hiện tại làm việc này đều dùng tiền riêng của tôi, cho nên… em phải hiểu rõ, chuyện này nhất định phải bảo mật.”
Trần Thái thấy cô do dự, thổi thêm lửa: “Đương nhiên, ban đầu tôi cũng không nghĩ tới em, dù sao công việc của em bên này tương đối khó, phía trên còn có chị Tôn quản lý, nếu như không phải xảy ra chuyện lần này, tôi sẽ không tùy tiện tìm đến em.”
“Em hiểu rồi, ” Tuyết Oánh cũng biết mình ở công ty chỉ là một nhân vật bên lề, nếu chưa nói đến ý định này thì không sao, chứ đã bàn bạc kế hoạch nửa ngày rồi, giờ mà trơ mắt nhìn cơ hội trôi đi mất, khó tránh khỏi không cam tâm.
Cô hít sâu một hơi, mạnh mẽ hạ quyết tâm làm việc xấu: “Em nghe lời anh, anh Trần, anh nói cái gì thì làm cái nấy, cứ theo ý anh là được.”
Trần Thái thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cũng không cần quá sốt sắng, trưa nay chị Tôn vừa đáp xuống máy bay, bên đó quay chụp ngoại cảnh ít nhất cũng phải 2 ngày, ba ngày này chúng ta vẫn tương đối an toàn. Về sau có thể lừa gạt được mấy ngày thì còn phải xem biểu hiện của em, chuyện này chị ấy biết càng sớm, kế hoạch của chúng ta càng dễ thất bại.”
Tuyết Oánh gật đầu: “Em hiểu, em sẽ sớm nghĩ kĩ xem nên nói thế nào.”
Hai người xác định xong, lại hàn huyên thêm vài câu về kế hoạch và mạch suy nghĩ tổng thể.
Trợ lý rất nhanh đã quay lại, mấy người lại bàn bạc tới phim trường xem.
——
Người đại diện của Kiều Tu tức Tề Chính lúc này đang tán gẫu với người trong đoàn phim, lúc nhìn thấy Tuyết Oánh sóng vai cùng một người đàn ông xa lạ đi từ xa, trong lòng hắn thoáng hồi hộp một chút, nhất thời có dự cảm xấu.
Tạo scandal lần này quả thật là hắn và đoàn phim phối hợp, đoàn phim cần để tuyên truyền, Kiều Tu vẫn luôn đóng kịch không lộ mặt cũng cần hâm nóng danh tiếng, biện pháp nhanh gọn nhất chính là tạo scandal. Thế nhưng bọn họ không với được tới cũng không dám trêu chọc nữ chính, thế là mới đem mục tiêu chuyển hướng sang phía nữ phụ – Tuyết Oánh.
Đương nhiên trong tình huống bình thường, phải là Tề Chính và người đại diện của Tuyết Oánh bắt tay với nhau, hai bên phối hợp thổi chút gió, nhưng phía Tuyết Oánh lại có chút đặc thù, chưa nói đến việc Thiên Di là công ty cao ngạo, hình tượng sẵn có của Tuyết Oánh cũng không thích hợp. Đoàn phim vốn định từ bỏ, vẫn là Tề Chính thúc đẩy.
Tề Chính khi đó chỉ loáng cái đã nghĩ xong đối sách, thần thần bí bí nói với người của đoàn phim: “Thời đại này, tự tạo scandal thật ra không bao nhiêu người quan tâm, chỉ có fan coi là thật, chứ người khác đều biết là chiêu trò. Thứ hấp dẫn người ta phải thật mới mẻ và hiếm cơ.”
Người của đoàn phim hỏi: “Chuyện gì vừa hiếm vừa mới?”
Tề Chính nói: “Biến việc thông thường thành việc hiếm lạ. Chó cắn người thì không sao, người cắn chó mới hot. Gái điếm hoàn lương không ai để ý, gái ngoan làm đĩ thì mới có người tò mò.” (Đoạn này muốn vả vô mỏ lão này ghê =_=)
Hai bên ăn nhịp với nhau, sau đó liền kéo ngọc nữ xuống hố, khiến cô trở thành người phàm tục thu hút sự chú ý của dư luận.
Chỉ có điều việc này hơi thiếu đạo đức, cho nên hai bên đều khá chột dạ. Hơn nữa phản ứng của Thiên Di khác hẳn với dự đoán của bọn hắn, hành động quá nhanh. Đoàn phim vừa ra thanh minh, những người vốn háo hức đã tản đi.
Tề Chính có nhờ người đi hỏi thăm, nhận được tin tức nói là Tôn Tuyền đã ra nước ngoài không thèm quan tâm việc này. Trong lòng hắn còn đang hoài nghi có phải là phía sau Tuyết Oánh khác có người khác hay không, thì thấy phía xa có người mới tới thăm.
Hắn cố nhẫn nhịn rồi lại không nhịn nổi, dứt khoát đi tới.
Trần Thái vừa vào đã nhìn thấy Tề Chính, y từng thấy ảnh người này trên mạng, nhìn người thật thấy cũng được phết, cao 1m78, đầu trọc, da dẻ hơi đen, dưới cằm để một nhúm râu nhỏ, quần áo khá thời thượng, cánh tay kẹp một cái túi.
Hai bên vừa đụng mặt đều cười hỏi thăm. Tuyết Oánh giới thiệu hai người.
Trần Thái vội nhiệt tình nói: “Hóa ra là Tề tổng, thất kính thất kính!”
Tề Chính có ý định thám thính tin tức, cũng hàn huyên hai câu, hỏi y, “Còn tưởng rằng cậu là anh chàng đẹp trai nào mới được đoàn phim mời tới chứ, hóa ra là trợ lý của chị Tôn. Ủa, sao trước đây tôi chưa từng gặp cậu?”
Trần Thái giả ngu, cười ha hả nói: “Em mới đến thôi, đây là tháng đầu tiên làm việc chính thức!”
Tề Chính ồ một tiếng, nhất thời không quá có hứng thú.
Trần Thái nói tiếp: “Chị Tôn bên em ra nước ngoài rồi, bởi vì hôm qua Tuyết Oánh có xảy ra chút chuyện cho nên kêu em nhanh chóng đến đoàn phim xem sao.”
Tề Chính sửng sốt rồi lại cảnh giác lần nữa, hỏi thăm: “Chị Tôn bên cậu nói thế nào?”
“Chị Tôn nói người trong đoàn phim này không đáng tin cậy cho lắm. Kêu chúng em giải quyết xong trước khi chị ấy lên máy bay, bằng không chị ấy và Phương Đình ở nước ngoài còn phải phiền lòng vì chuyện này, ” Trần Thái nói xong học theo vẻ thiếu kiên nhẫn của Tôn Tuyền, nhăn mày phất tay một cái nói, “Haizz các cậu nên gọi điện thoại thì cứ gọi điện thoại, nên bận việc gì thì cứ làm việc nấy, thực sự là sao chuyện quái gì cũng phải tìm đến tôi thế, công ty nuôi không các cậu à.”
Mấy người đều nở nụ cười.
“Tính chị Tôn khá nóng, ” Tề Chính cười nói, “Tôi cũng từng giao thiệp với chị ấy hai lần, nữ cường nhân.”
“Đúng đấy, nhưng em lại tương đối sùng bái anh Tề đây, ” Trần Thái lại chớp mắt với hắn một cái, hơi chút xấu hổ cười nói, “Anh ngoài đời đẹp trai quá, cũng rất lợi hại, ngay cả chòm râu nhỏ cũng có cá tính như vậy… Em sờ được không?”
Tề Chính: “…”
Tên này không phải là gay đấy chứ?
Trần Thái nhìn hắn đầy mong đợi, ánh mắt còn đong đưa không chớp một cái, dường như vô cùng mê đắm hắn.
Tề Chính vội lui về sau nửa bước, Trần Thái ngay lập tức lại tiến lên.
“Aigoo, không sờ anh nữa vậy, anh Tề dễ xấu hổ quá đi~, ” Giọng Trần Thái càng lúc càng điệu chảy nước, còn lấy vai đụng hắn một cái, mắt chớp chớp, “Chúng ta trao đổi wechat đi anh!”
Tề Chính cả người buồn nôn, sắp không chống đỡ được. Đọc thật nhanh một dãy số, thấy Kiều Tu nhìn sang hướng này, lập tức kiếm cớ chạy mất.
“Làm sao vậy?” Kiều Tu đang dặm phấn, thấy người đại diện của mình mặt mũi như vừa ăn shit chạy về, không nhịn được hỏi, “Người vừa nãy là ai thế?”
“Một thằng bóng lộn, ” Tề Chính tức giận nói, “Ghê tởm chết tôi mất, nhìn bên ngoài cũng ổn lắm mà, nào ngờ vừa đến gần đã muốn sờ mó tôi, thằng bệnh.”
Mà Trần Thái bên kia nhìn hắn chạy trối chết, cũng chép miệng chửi một câu.
Tuyết Oánh nhịn cười sắp chết rồi. Mới vừa rồi cô trợn tròn mắt nhìn Trần Thái trở mặt trong một giây.
“Tôi phải về đây, ” Trần Thái nhấc tay lên nhìn đồng hồ, lại trở lại bình thường, cười nói, “Giữ liên lạc.”
“Vâng.” Tuyết Oánh vừa sốt sắng vừa mong đợi, nhỏ giọng nói thêm một câu, “Cảm ơn anh Trần.”
Trần Thái không ngừng không nghỉ chạy về, về đến nhà không kịp nghỉ ngơi lại lập tức hẹn người ta sáng sớm gặp mặt ăn cơm. Đợi đến khi mời cơm nước xong xuôi, y lại liên lạc với một công ty chuyên cho thuê nick ảo mà y từng lưu số trước đây. Hồi trước Hứa Hoán bị người ta hãm hại, Trần Thái giúp anh ta liên hệ với mấy công ty, sau đó sàng lọc lựa chọn ra công ty này uy tín nhất.
Ông chủ ở đây vẫn còn nhớ y, vừa nghe y nói giờ làm ở Thiên Di, lập tức cười chúc mừng: “Lên chức rồi nha anh Trần đẹp trai.”
Trần Thái cười ha ha, vừa lái xe về nhà vừa nói rõ yêu cầu của mình.
Ông chủ nói: “Cái này không thành vấn đề, muốn xào xáo tin đồn tạo độ hot tung ảnh ra sao đều được, bên chúng tôi hoàn toàn tự thân vận động, người thật ra tay thật. Thế nhưng quy tắc cũ, đề tài hắt nước bẩn cho người ta tôi không nhận đâu nhé.” (Ý ông này là chỉ giúp góp lửa, thổi bùng scandal có sẵn chứ không đặt điều, ăn không nói có về người khác)
Điện thoại đột nhiên kêu bíp bíp, có số khác đang gọi tới.
Trần Thái nhìn thấy là Lục Tiệm Hành, liền dứt khoát tắt cuộc gọi của anh trước, tiếp tục nói linh tinh với ông chủ bên này: “Hiểu mà, chúng ta đều là người đứng đắn… Nhưng mà anh biết bên nào nhận không?”
Ông chủ: “…”
“Phòng còn hơn tránh, để đề phòng bất trắc thôi, ” Trần Thái nói, “Thế này đi, tôi sẽ gửi nội dung và kế hoạch cho anh, anh giúp tôi tìm xem thế nào? Càng mạo hiểm thì giá cả càng cao…”
Mãi mới thương lượng xong, y lại liên hệ với một công ty quảng cáo chuyên bán quảng cáo tìm kiếm bằng tiêu đề, xong xuôi cũng đến tiểu khu.
Trần Thái gọi lại cho Lục Tiệm Hành, bên kia quả nhiên thất ý, hỏi y: “Em nói chuyện điện thoại với ai đấy?”
“Giám đốc công ty nick ảo, ” Trần Thái nói, “Bọn em đang thương lượng chiến thuật, để chuẩn bị cho một trận chiến ác liệt.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Trần Thái cười hắc hắc nói tiếp: “Sao thế, có phải là nhớ em rồi hem?!”
Lục Tiệm Hành hừ một tiếng: “Không nhớ em thì không thể gọi điện thoại?”
“Ôi chao giận rồi, ” Trần Thái cố ý nói, “Lần tiêu tiền này khác hoàn toàn, đêm nay em không phải là người tình hợp đồng của anh.”
“Vậy em là gì?”
“Em là người yêu hợp đồng được lĩnh lương, cứ gọi là đến.” Trần Thái nói hưu nói vượn, dừng xe dưới lầu nhà Lục Tiệm Hành, ngẩng đầu lên nói, “Mở cửa đi tổng tài, cục cưng tới làm việc đây.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Cục cưng cầm theo ba cái điện thoại di động, hai quyển sổ, cả người toàn mồ hôi hôi rình, vừa vào cửa đã lao về phía sô pha.
Lục Tiệm Hành vội túm y lại, đuổi đi tắm, rồi tìm áo ngủ cho y.
Vừa đem quần áo tới, Trần Thái liền la hét đã tắm xong, rồi lao ra gọi điện thoại.
“Em có nhận ra vấn đề này không, ” Lục Tiệm Hành rất mất hứng, kéo tay y lại nói với giọng không vui, “Bây giờ trong mắt em căn bản cũng không có anh, ngày nào cũng chỉ có công việc của em mà thôi.”
“Thật à?” Trần Thái hỏi, “Nhưng rõ ràng em càng quan tâm anh hơn mà!”
“Không nhìn ra.”
“Anh đương nhiên không thấy được, ” Trần Thái đảo mắt, nói, “Lúc thích thì muốn làm gì cũng được, yêu rồi thì phải khắc chế! Điều này nói rõ em đang cố gắng kìm nén tình cảm của mình…”
Lục Tiệm Hành: “…”
“Gọi điện thoại đã, ” Trần Thái lập tức mềm nhũn dỗ dành anh, “Nói chuyện điện thoại xong chúng ta chậm rãi tán gẫu, có được không?”
Lục Tiệm Hành: “… Em gọi cho ai?”
“Vương Thành Quân, ” Trần Thái chớp mắt, “Người của chúng ta.”
Y mở cả điện thoại và sổ ghi chép ra, hùng hùng hổ hổ ngồi xuống ghế sô pha.
Hai quyển sổ đặt hai bên trái phải, bên trái là những khoản chi ra — biết đâu chuyện này thành công y sẽ được thăng chức, khoản tiền này phải ghi ra để còn đòi công ty. Bên phải là ghi chép công việc, bên trong y phác thảo mấy đề tài tin đồn.
Điện thoại đang quay số Vương Thành Quân.
Từ sau khi Trần Thái đổi nghề, y và Vương Thành Quân đa số chỉ chat chit qua wechat chứ chưa được nói chuyện hẳn hoi lần nào.
Bên kia nghe máy, nhưng là một giọng nói xa lạ, nói với y: “Anh Quân đi ăn cơm rồi, sẽ về ngay.”
Trần Thái sửng sốt, hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Em là trợ lý của anh Quân, ” đối phương cười nói, “Anh Trần đúng không, em thường nghe anh Quân nói về anh, hôm qua anh ấy còn nhắc mãi là muốn quay về thăm anh đấy.”
Trần Thái bất giác cũng cười: “Không cần, cậu ta về thì kêu gọi lại cho tôi, có chút việc tìm cậu ta.”
“Dạ được, a anh Quân về rồi, ” trợ lý hô một tiếng, bên kia vang lên vài tiếng sột soạt, quả nhiên đổi thành Vương Thành Quân, “Anh Trần!”
Vương Thành Quân kích động nói: “Anh Trần, em nhớ anh muốn chết, anh đang ở đâu vậy.”
“Đang ở nhà tôi đây.” Lục Tiệm Hành bên cạnh nói chen vào.
Trần Thái giật mình, vội che miệng anh lại, nói với bên kia: “Ở bên ngoài. Cậu đang rảnh hay bận?”
“Rảnh ạ, em xong việc rồi, ” Vương Thành Quân nói, “Sao thế anh, có việc gì à?”
“Không có gì, gọi hỏi thăm cậu thôi, ” Trần Thái trả lời, “Người đại diện mới của cậu bây giờ thế nào?”
Vương Thành Quân hơi ngẩn ra, người đại diện mới đối xử với cậu không tồi, thế nhưng trước mặt Trần Thái lại khen người khác có phải là vô tình vô nghĩa lắm không? Cậu vừa định che giấu lương tâm nói không tốt, thì nghe Trần Thái tiếp tục nói: “Anh đây có chút việc cần hợp tác với bên công ty truyền thông Văn Hóa, đến lúc đó có thể tiện tay sẽ nâng cả cậu lên, cậu đánh tiếng trước với người đại diện của cậu, không cần lo lắng.”
“…” Công ty truyền thông Văn Hóa không phải là chuyên cho thuê nick ảo sao? Hồi còn ở cùng Trần Thái, Vương Thành Quân thường hay tưởng tượng ra cảnh thuê nick ảo sẽ thế này thế kia, không ngờ vừa chia tay Trần Thái đã dùng tới.
“Vâng, ” Vương Thành Quân nói, “Sao lại muốn dùng nick ảo thế?”
“Nhìn thấy một khối thịt mỡ, ” Trần Thái cười hắc hắc nói, “Một người cũng là ăn, hai người cũng là ăn, cho nên mang nhiều người ăn được càng nhiều.”
Vương Thành Quân: “…”
Lục Tiệm Hành vẫn luôn đứng ngoài mọi chuyện, chờ đến khi y gọi điện xong cho từng người, lúc này mới hỏi: “Anh vẫn còn chưa hỏi em đâu, hôm qua sao đột nhiên lại chạy?”
“Em nghĩ thông suốt rồi, ” Trần Thái viết sột soạt trên cuốn sổ ghi chép công việc, nói mà không ngẩng đầu lên, “Trong công ty nếu như thiếu một nhân viên bình thường, vậy thì cứ tuân theo thủ tục chính quy bổ nhiệm là được rồi. Chị VV hà tất phải đi chiêu mộ em? Em chính là một người mới, kinh nghiệm không đủ, giao thiệp cũng ít. Trước đây em chưa hiểu ra, còn tưởng rằng do chị ấy thấy em đẹp trai, hôm qua anh nhắc đến Tề Chính em mới hiểu.”
Lục Tiệm Hành cũng đã rõ, cười véo thắt lưng y: “Bởi vì em mặt dày hả?”
“Không đúng, ” Trần Thái nghiêm túc sửa lại lời anh, “Là vừa đẹp trai vừa chai mặt.”
Mặt dày, bất chấp tất cả, cái gì cũng dám làm.
Tôn Tuyền không ở đây, y chính là con khỉ trên Hoa Quả Sơn, muốn lật trời.
Sáng sớm hôm sau, trên mạng lan truyền không ít tin tức liên quan đến Kiều Tu và Tuyết Oánh, đầu tiên là weibo, sau là hashtag tìm kiếm “Kiều Tu Tuyết Oánh nửa đêm hẹn hò, hủy hoại hình tượng ngọc nữ?”
Cũng có tài khoản kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho câu hỏi “Trong các cặp đôi chị em trong showbiz, bạn thích nhất ai?”
Còn có đủ loại tiêu đề báo:
“Bạn gái mới của Kiều Tu bị khui ra! Cô gái này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì?”
“Kiều Tu Tuyết Oánh đóng phim để xảy ra scandal, cư dân mạng đồng loạt lót dép hóng!”
“Bạn gái của Kiều Tu để lộ mặt mộc, vẻ đẹp tươi trẻ thuần khiết động lòng người”
“Tuyết Oánh cũng yêu rồi, lý lịch trích ngang về nữ thần thánh thiện của chúng ta”

Tề Chính bên kia vừa ngủ dậy, đầu óc mông lung như một trò đùa.
Không nói đến weibo, muốn đăng ảnh lên trang chủ của các trang tin tức nhất định phải bỏ tiền, đây chắc chắn là có người mua.
Hơn nữa trong các bài báo đó đều đính kèm ảnh xinh đẹp của Tuyết Oánh, nói cô xinh đẹp dịu dàng ra sao, tính cách khiêm tốn lễ phép, nhận được những lời khen ngợi của người trong nghề thế nào, còn nói cô chưa bao giờ xảy ra scandal, chuyện với Kiều Tu lần này tám phần mười là thật… Nghĩa bóng tức là phía nữ rất tốt, còn phía nam chưa chắc.
Lại lên weibo xem, trên này cũng bắt đầu náo nhiệt, có người bắt đầu phân tích rằng bài viết thanh minh của đoàn phim hôm qua, hai bên nghệ sĩ đều không share lại, chỉ có một đống nick quảng cáo góp mặt, điều này nói rõ cái gì? Bức ảnh là giả, tình yêu là thật.
Cũng có người bắt đầu dùng giọng của nhân viên làm việc trong đoàn phim cung cấp thêm rằng, hôm qua sau khi sóng gió xảy ra, Kiều Tu còn cố ý đi an ủi Tuyết Oánh thế này thế nọ.
Tề Chính nghĩ thầm chẳng lẽ là đám người của đoàn phim?
Nhưng nhìn thêm một lượt, giọng điệu của đám nick ảo này không đúng, đều là nhắc đến Tuyết Oánh những năm qua khiêm tốn ra sao, từ sau khi vào nghề chưa từng bị scandal, lần này hoặc là yêu thật rồi, hoặc là Kiều Tu dính lấy cô ké nổi tiếng.
Tề Chính càng xem càng không thoải mái, vội vội vàng vàng đi tìm Kiều Tu, nhưng anh ta lại đang hóa trang, Tuyết Oánh vừa hay cũng đang có mặt, hai mắt hơi đỏ.
Trong lòng hắn có trực giác chuyện này do phía cô gây nên, xông tới liền hỏi Tuyết Oánh: “Scandal trên weibo cô có biết là chuyện gì không?”
Tuyết Oánh không lên tiếng, chuyên gia trang điểm của cô lại không chịu nổi nữa, nói với Tề Chính: “Hai người đàn ông các anh đừng có quay ra hỏi tội con gái nhà người ta được không, người kiểu gì vậy? Khóc thành như vậy tôi đây trang điểm thế nào.”
Tuyết Oánh quay mặt sang, cũng tủi thân nói: “Em cũng không biết, vừa rồi em lên weibo thấy có người mắng em em mới biết.”
Cô vẫn luôn là người chân thật trong đoàn phim, không giống như là người có tâm cơ, Tề Chính nhất thời lại có chút choáng váng.
Tuyết Oánh sụt sịt, dựa theo cách Trần Thái dạy cho cô, khóc nức nở nói: “Việc này chắc chắn không đơn giản, hôm đó để lộ ảnh đóng phim em đã thấy không đúng rồi, còn khóc với chị Tôn nửa ngày, nhưng chị ấy nói đoàn phim đã giải thích như vậy là ổn rồi, trách em lo nghĩ quá nhiều. Em nói sợ là có người cố ý chỉnh em, chị Tôn cũng nói không phải sợ, trong khách sạn có camera, kiểm tra xem ảnh do ai chụp là biết ngay.”
Tề Chính và Kiều Tu đều giật mình, lập tức liếc nhìn nhau.
Tuyết Oánh đứng lên, lôi kéo Tề Chính: “Chúng ta bây giờ đi kiểm tra đi, hôm nay em không diễn nữa! Nhất định phải tìm cho ra kẻ đã hại em và Kiều Tu!”
Trong lòng Tề Chính lọp bộp, vội an ủi cô: “Điều tra cái gì, khách sạn cũng đổi rồi.”
“Cách không xa lắm, giờ em sẽ gọi xe.”
“Bỏ đi bỏ đi, ” Tề Chính nào dám làm cho cô đi, nhìn tới nhìn lui thấy cô hình như không biết chuyện thật, có mình là chột dạ, vội nói, “Việc này giờ có điều tra ra được cũng vô dụng, vẫn phải là nghĩ cách xử lý.”
“Xử lý thế nào ạ, ” Tuyết Oánh khóc thút thít, “Fan của các anh mắng em khó nghe đến vậy, nói em là hồ ly tinh.”
“Ầy em đừng để ý đến bọn họ, đều là antifan ấy mà, ” Tề Chính bó tay toàn tập, thấy cô như vậy cũng thương lượng không được, chỉ đành phải nói, “Thôi, để tôi đi tìm chị Tôn.”
“Bên chị Tôn đang là nửa đêm, ” Tuyết Oánh vẫn tủi thân, “Hơn nữa trước khi chị ấy lên máy bay có nói với em rằng chị rất bận, nếu như có chuyện gì thì kêu em tìm Trần Thái.”
“Chính là cái người ngày hôm qua à?” Tề Chính cũng không muốn liên lạc với Tôn Tuyền, lại nghĩ chuyện này mình không dễ gạt cô, đành phải mở wechat, gửi yêu cầu kết bạn cho Trần Thái.
Nick wechat của hắn tên “Vĩ Quang Chính”(1) , còn bị người khác trêu chọc rất nhiều lần, nhưng tốt xấu gì vẫn khá ổn. Ai ngờ nick Trần Thái lại còn là “Thỏ con ngây thơ”.
Tề Chính: “…” Sao cứ thấy nó hơi trần tục, ấn kết bạn xong liền có cảm giác mình bị đùa giỡn.
Thỏ con ngây thơ vừa online đã lập tức gửi tới một cái emo đầy tim. 
Vĩ Quang Chính: Chuyện liên quan đến Kiều Tu và Tuyết Oánh trên weibo, cậu thấy chưa?
Thỏ con: Chưa thấy nha! 
Vĩ Quang Chính: Cậu đi đọc đi, có người tung scandal về hai người họ, lại lên cả top search, chúng ta bàn bạc chút xem nên ứng phó thế nào.
Hắn gửi tin nhắn xong, liền không nhịn được muốn thử thăm dò bên kia xem rốt cuộc có giở trò hay không.
Ai biết đợi hồi lâu, Thỏ con mới trả lời: Hôm nay là thứ bảy mà, bên em được nghỉ, đợi đến thứ hai mới đọc! 
Vĩ Quang Chính: “???” Cờ-lờ-gờ-tờ?
——————–
Chú thích:
(1) Nick của Tề Chính có thể hiểu đơn giản là “ánh sáng vĩ đại chính trực”, cái tên buồn nôn nên mới bị chửi =)))))))))
——————–
Trần tra nam, ngồi ngay ngắn nhận một lạy của tại hạ =)))))))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.