Chương trước
Chương sau
Tàu cao tốc khi đến đông Hàng Châu đã là 11h đêm.
Trần Thái từ đại sảnh trạm xe đi lên tầng hai, đi ra đường Đông Ninh tìm một khách sạn gần đó, thuê phòng nhận chìa khóa, lại liên hệ với “gà cưng” của công ty.
Cô gái đó tên là Mộng Viên, vốn xuất thân từ một gameshow sống còn, bởi vì xếp hạng không cao nhưng dung mạo xinh đẹp, cho nên được lão tổng công ty bọn họ ký hợp đồng, cũng không cần ca hát mà trực tiếp mang mặt đi đóng phim thần tượng. Nhưng dù sao tài nguyên công ty có hạn, đầu tư cũng ít, phim thần tượng hết bộ này đến bộ khác làm cẩu thả, làm xong cũng không bán được. Cô liền chuyển sang đi đóng cổ trang.
Đến bây giờ, Mộng Viên dù sao cũng coi như có chút danh tiếng, không thể so sánh với diễn viên hạng 1, hạng 2, thế nhưng trong mảng phim cổ trang cũng có thể trở thành gương mặt quen thuộc, thường vào vai nữ phụ ác độc hoặc đầu bài thanh lâu, một kiểu lẳng lơ đê tiện, ngực lớn nhưng không có đầu óc.
Quan hệ giữa Trần Thái và Mộng Viên rất bình thường. Nhưng cô nàng này lại rất kiêu ngạo, tính tình xấu, trợ lý trong vòng nửa năm đã đổi ba người, Trần Thái lại là người nhỏ mọn chanh chua, không bao giờ để bản thân chịu thiệt, cho nên hai người tựa như một núi không thể có hai hổ.
Gọi hai ba cuộc, bên Mộng Viên không thấy nghe. Trần Thái có chút không yên lòng, đang định tìm số điện thoại của một nhân viên trong đoàn phim, thì trợ lý Tiểu Vân của cô cũng nhắn tin lại, báo bọn họ vẫn chưa kết thúc công việc, phải chờ một hồi nữa mới được.
Trần Thái liền sạc pin cho điện thoại di động, lại lấy ra “Nhật ký trở mặt và xéo sắc”, ghi chép công việc ngày hôm nay.
Viết nhật ký là thói quen thường xuyên của Trần Thái, tuy rằng nội dung bên trong nhìn như là vẽ bùa vẽ quỷ, nhưng thực tế lượng thông tin rất lớn, ghi chép rành rọt nội dung công việc của ngày hôm nay. Ví dụ như ngày hôm nay mấy giờ gặp ai ở đâu, hai bên đã nói những gì, ký hợp đồng gì, điều khoản hạng mục nào cần thiết đặc biệt chú ý vân vân.
Ngoài ra trên máy tính xách tay còn dán rất nhiều giấy nhớ màu hồng, trên đó viết  họ tên nhân vật, tương ứng với thời gian gặp người đó, đối phương ăn mặc thế nào, thói quen nói chuyện, hứng thú sở thích, thậm chí vấn đề gặp phải gần đây…
Những ghi chép này là vũ khí lợi hại để Trần Thái duy trì quan hệ trong giới, bởi vì y muốn giữ liên lạc với những người này, muốn chúc mừng tặng quà ngày lễ ngày tết, còn phải tìm cơ hội giải quyết vấn đề thay người ta để rút ngắn quan hệ.
Khi Mộng Viên gọi tới, Trần Thái mới vừa ghi xong chuyện hôm nay quen giám đốc sản xuất phim và đạo diễn Vương Kỳ, ghi chú theo thứ tự là “cán bộ nhà nước” và “người đàn ông thời thượng”. Nghe thấy điện thoại vang, do dự một chút, lại dán thêm một tờ ghi nhớ “Lục Tiệm Hành” ở trước mặt.
Mộng Viên vừa thấy có người nghe liền oán giận, “Sao anh vẫn chưa tới? Phí công tôi đợi anh cả buổi trưa.”
Trần Thái khép sổ ghi chép lại, nói: “Vốn là đặt vé máy bay buổi chiểu, tối nay sẽ đến chỗ cô, nhưng chiều nay đưa Vương Thành Quân đi gặp đoàn phim nên bị trễ giờ.”
Mộng Viên tức giận nói: “Tên ngốc Vương Thành Quân kia, còn có thể làm gì chứ.”
Trần Thái bao che cho “con”, cười cười: “Ít nhất không xin nghỉ, khiến tôi bớt lo.”
Mộng Viên nhất thời không nói được gì.
Trần Thái nhắm mắt lại, xoa ấn đường, hỏi cô: “Bên cô hiện tại sao rồi?”
Mộng Viên hầm hừ nói: “Có thể thế nào? Tôi đến giờ mới xong việc đây. Ngôi sao điện ảnh nhà người ta đã sớm cơm nước xong xuôi đi làm đẹp rồi, chỉ còn mấy người chúng tôi ở đây.”
Trần Thái nghe thấy giọng cô lúc cao lúc thấp không ổn định, hơi khó hiểu: “Cô đang ở đâu vậy?”
“Trên đường, ” Giọng Mộng Viên hơi run, “Đoàn kịch hãm tài! Thuê một nhà trọ của dân trong thôn, vừa nãy đi về xe chật kín không đủ chỗ, để cho chúng tôi một cái xe máy điện cũ nát, giờ Tiểu Vân đang lái xe chở tôi đây… Ôi cô đi chậm một chút cho tôi… Xóc nảy chết tôi rồi.”
Tiểu Vân run sợ lập tức nói xin lỗi.
Trần Thái sợ bọn họ đi trên đường không an toàn, cũng không có gì muốn chuyện trò thêm, liền dặn Mộng Viên khi nào về báo cho mình một câu là được, ngoài ra điện thoại của Tiểu Vân nhất định phải mở suốt, tiện cho ngày mai liên hệ.
Y sắp xếp xong bên này, lại kiểm tra balo, xác định điện thoại đã đầy pin, sạc dự phòng đầy điện, sổ ghi chép không để quên, còn có máy ảnh kỹ thuật số và CV nghệ sĩ các thứ đủ hết, lúc này mới đi tắm nước nóng một cái rồi đi ngủ.
——
Sáng sớm hôm sau, Trần Thái lên chuyến tàu điện ngầm sớm nhất, chạy đến trạm ô tô phía Nam, lại lên xe khách, vội vàng đi tới phim trường.
Trong tay y có thẻ công tác do người đại diện của Mộng Viên làm cho, đến nơi thấy đoàn phim đang bận rộn quay chụp, cũng không quấy rầy, xoay người đi đến một cửa hàng mua mấy thùng Red Bull, lại đặt thêm mấy suất cà phê, mới quay lại tìm tổ hậu cần(1) của đoàn phim.
Bên hậu cần đang bề bộn, thấy một anh đẹp trai tới tìm mình còn tưởng rằng là diễn viên nào đến có việc, đến khi thấy thẻ công tác của đối phương mới hiểu ra.
Trần Thái cười nói: “Tôi là người đại diện của Mộng Viên, hôm nay tới thăm đoàn phim liền tiện đường mua chút Red Bull cho mọi người, anh Tôn đừng chê nhé?”
Mối quan hệ của Mộng Viên trong đoàn phim không quá tốt, ngày nào cũng xù lông như nhím, người họ Tôn không ngờ người đại diện của cô lại hiểu chuyện như vậy, đã vậy còn đẹp trai, nói chuyện cũng khách khí. Có điều nghĩ lại, cũng chỉ có kiểu người thảo mai như này mới có thể làm người đại diện cho cô ả kia, bình thường chắc bị nạt nộ ghê lắm.
Trong lòng anh ta hơi thương hại Trần Thái, cười nói: “Không chê không chê, các anh tốn kém quá.” Nói xong liền gọi to hai nhân viên tới cùng đi khuân đồ, đợi đến khi đã phát đủ Red Bull cho mỗi người trong đoàn, cà phê đặt cũng đưa đến. Những thứ sau là dành cho đám người đạo diễn, Trần Thái thanh toán xong lùi qua một bên, anh chàng họ Tôn sắp xếp người đi phát, tiện thể nói rõ là ai mua.
Sau một lát cảnh diễn của Mộng Viên được qua, phần sau không có việc của cô, cô nhanh chóng chạy đến, ngóng cổ nhìn khắp nơi. Có người hỏi cô đang tìm ai cô cũng không trả lời, chờ đến khi nhìn thấy dáng dấp Trần Thái, mới phấn chấn lạch bạch chạy trên đôi guốc cao gót tới chỗ y.
Mấy ngày nay nhiệt độ cả nước hạ xuống, nhân viên công tác quanh đây đều mặc áo mỏng bên trong khoác áo dày bên ngoài, Mộng Viên chỉ mặc bộ đồ cổ trang hai lớp mỏng tang, giờ đang ôm tay run lập cập.
Trần Thái kinh ngạc nói: “Tiểu Vân đâu? Cô mặc thêm áo khoác trước đã.”
Mộng Viên hừ một tiếng, “Không biết đi đâu rồi, suốt ngày chạy lung tung.”
Trần Thái nhìn cô một cái, cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô. Y vốn mặc cũng không nhiều, bên trong chỉ có một cái áo sơ mi, còn đang xắn tay, vừa cởi áo ra cánh tay đã nổi ngay một tầng da gà.
Mộng Viên giật mình liếc y: “Anh làm gì thế? Anh không sợ lạnh hả?”
Trần Thái đen mặt, duỗi cánh tay cho cô xem.
Mộng Viên hừ nói: “Đừng hòng mong tôi cảm động, là anh tình nguyện.”
Trần Thái vốn đang ngó nghiêng tìm phó đạo diễn, nghe thấy thế ngẩn người: “Tôi mong cô cảm động làm gì? Giờ tôi đến lo chuyện cho cô, phải là cô thỉnh cầu tôi mới đúng.”
Mộng Viên trừng y, nói không lại, liền giơ tay muốn đánh y. Nhưng thực ra trong lòng cô rất vui, đặc biệt là Trần Thái tự móc tiền túi mua đồ uống mời đoàn phim, ít nhiều cũng giữ thể diện cho cô. Bản thân người đại diện của cô chưa bao giờ làm những việc này.
Một nữ diễn viên khác trong đoàn thấy thế đi tới, vừa nhìn Trần Thái vừa cười nói: “Ây dà, chị Mộng Viên bạn trai chị hả? Quan tâm như thế, trông đẹp trai ghê.”
Mộng Viên xinh đẹp cao gầy, cô diễn viên này thì lại thuộc hình tượng ngây thơ tròn trịa, hai người đứng với nhau cũng có vẻ xấp xỉ.
Trần Thái hơi lưu ý, cười với người ta, giải thích: “Tôi là người đại diện của Mộng Viên.”
Nữ diễn viên cười bĩu môi: “Em đã nói rồi mà, nhìn khí chất không hợp lắm.”
“Đúng vậy, người đại diện của chị thích con gái gầy, ” Mộng Viên không khách khí nói, “Chị đây là vượt chỉ tiêu, em lại càng không được.”
Trần Thái: “…”
Nữ diễn viên tức đến tái mặt, phất ống tay áo liền đi.
Trần Thái thấy người đi xa, hiếu kỳ hỏi: “Quan hệ hai cô không tốt à?”
Mộng Viên lắc đầu: “Tốt mới là lạ đấy, ngày nào trong phim cũng bị vẻ đẹp kiều diễm của tôi lấn áp, chắc chắn là ghen tị chết tôi.”
“Cô cũng tém tém lại đi, ” Trần Thái không nhịn được nói, “Một hai người tính khí không hợp cũng bình thường, nhưng sao mà tất cả những người khác đều không ưa cô? Một mình trong đoàn phim đừng có lúc nào cũng như con nhím, cũng không phải người siêu nổi tiếng, không ai sợ cô đâu.”
Mộng Viên còn tưởng sau khi y đến mình sẽ được kể tội kể khổ, ai ngờ người ta đến để phê bình mình một trận, tức giận đến mức phồng mũi. Hảo cảm vì mua Red Bull cũng bay biến sạch sành sanh.
Trần Thái biết người đại diện của cô không thích đắc tội với người khác, dù đối thủ hạ thấp nghệ sĩ nhà mình cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, y quyết định thẳng thắn tới cùng, lên lớp cô: “Mấy ngày nay tôi sẽ ở lại đây, tìm cơ hội mời đoàn phim của cô ăn một bữa cơm. Cô trước tiên tự suy nghĩ lại xem mấy ngày nay phạm sai lầm gì, đến lúc đó nên nhận lỗi thì nhận lỗi, nên nói xin lỗi thì nói xin lỗi, giờ mới quay được một nửa, nửa sau công ty còn muốn tìm cơ hội tuyên truyền cho cô. Nếu như quan hệ với đoàn phim quá căng thẳng, rồi xem về sau cô tìm ai mà khóc.”
“Anh lắm chuyện thế, ” Mộng Viên bị y răn dạy một hồi khí thế ban đầu cũng xìu đi, không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm, “Mau lo xin nghỉ cho tôi đi.”
“Đang muốn hỏi cô đây, xin nghỉ làm gì?” Trần Thái hỏi, “Nghỉ ốm?”
Mộng Viên ấp úng: “Ừm… Dạ dày khó chịu.”
Trần Thái cúi nhìn cô một lúc, bỗng cười: “Thế thì tôi sẽ xin cho cô nghỉ ba tiếng trước, đưa cô đi khám lấy thuốc, chắc đủ.”
“Ba tiếng? Anh nói đùa à?” Mộng Viên khó có thể tin nhìn y, “Ba tiếng tôi cần anh phải tới đây à?”
Trần Thái nhíu mày, nhìn cô không nói lời nào.
“Hai ngày có được không?” Mộng Viên hỏi, “… Thực sự không được thì một ngày vậy.”
Trần Thái cúi đầu xem điện thoại di động.
Mộng Viên khẽ cắn răng, nhượng bộ lần nữa: “Nửa ngày có được không? Nửa ngày thôi mà? Buổi trưa tôi đi, buổi tối về ngay.”
“Vậy cô phải nói cho tôi biết cô đi làm gì?” Trần Thái nhìn cô nói, “Tôi có trách nhiệm với cô, cũng phải phụ trách với đoàn phim. Đừng hòng lừa tôi.”
“… Đi gặp bạn trai tôi… À không, là bạn trai cũ.” Mộng Viên cúi thấp đầu, mắt hơi đỏ lên, giọng đầy oán giận, “Mấy ngày trước hắn mới gửi tin nhắn chia tay cho tôi, tôi chỉ muốn gặp thẳng mặt để hỏi rõ ràng.”
“!!” Trần Thái giật mình, “Cô có người yêu rồi???”
Mộng Viên gật đầu.
“Người đại diện của cô biết không?”
“Không biết, ” Mộng Viên nói, “Dù sao cô ta cũng chưa từng hỏi, tôi lại sợ phiền phức, ngộ nhỡ công ty biết chắc chắn sẽ ép tôi chia tay, cho nên vẫn gạt… Bình thường tôi rất cẩn thận, mà fan cũng chẳng có mấy người. Bạn trai của tôi còn chú ý hơn tôi…”
Trần Thái nghe đến đây càng nghe càng thấy không đúng, ngắt lời: “Hắn cũng là người trong giới giải trí?”
Mộng Viên ngẩn người, không nói gì xem như là ngầm thừa nhận. Trần Thái hỏi tiếp là ai, nhưng lần này cô đánh chết cũng không nói.
Phản ứng đầu tiên của Trần Thái là muốn mắng cô, nhưng nghĩ lại, con gái nhà người ta ký hợp đồng lúc đôi mươi, là độ tuổi trẻ đẹp nhất, điều kiện cũng không tồi, làm gì có chuyện không có chàng trai nào theo đuổi. Làm diễn viên tuy rằng phải chú ý chuyện yêu đương, thế nhưng cũng không thể cấm tiệt người ta không được hẹn hò.
Nhưng cái nghề giải trí này không thể so sánh với những công việc khác, nghệ sĩ yêu đương luôn không phải chuyện hay ho gì.
Tuy rằng Mộng Viên bây giờ vẫn chưa có danh tiếng, nhưng Trần Thái không thể không tính toán cho tương lai về sau của cô, nếu như ngày nào đó cô nổi danh, anh chàng người yêu bí mật kia có thể đột nhiên đưa ra yêu sách gì hay không? Ai biết được nhân phẩm đối phương ra sao? Trong tay liệu có ảnh nóng hay không? Chuyện như vậy vẫn là bên nữ thiệt thòi hơn, cũng may là Mộng Viên vốn luôn đi theo hình tượng nóng bỏng sexy, nếu không thì chuyện này nhỡ đâu gặp phải một tên cặn bã, chính là một quả bom hẹn giờ.
Nghĩ tới đây, y bỗng nhiên nhớ tới Hứa Hoán. Tuy rằng từ tình cảm cá nhân mà nói, y cực kỳ không ưa người kia, nhưng không thể không nói, nhìn trên phương diện người đại diện thì Hứa Hoán rất hiểu chuyện, chính bản thân anh ta sẽ tự động quét sạch hết thảy chướng ngại.
Trần Thái thoáng thất thần, trong lòng thở dài, lại suy nghĩ tới những phiền phức có thể gặp phải sau này, làm thế nào để đề phòng lửa cháy, ví dụ như lưu giữ chứng cứ, hoặc là làm cái gì ở đâu, không có chuyện gì thì tốt, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện thì còn có thể lấy ra tự vệ thậm chí phản kích.
Mộng Viên không biết hoạt động nội tâm của Trần Thái, lúc này thấy lông mày y nhíu lại, mắt sáng lên nhìn chằm chằm một chỗ, như đang tập trung suy nghĩ gì đó, không nhịn được oán trách vài câu: “Diễn viên cũng là con người cơ mà, sao cứ phải xen vào nhiều như thế, yêu cũng không được yêu.”
Trần Thái hoàn hồn, nhìn cô, lại không lên tiếng.
Mộng Viên tự biết mình đã làm sai, lại hy vọng Trần Thái giúp đỡ, chỉ đành phải nói: “Hơn nữa lúc công ty ký hợp đồng với tôi, hai chúng tôi đã yêu nhau được một năm rồi.”
“Người đại diện chính của cô không phải tôi, tôi sẽ không xen vào quá nhiều, ” Trần Thái ngó mặt đi chỗ khác, lắc đầu nói, “Cô tự lo cho tương lai của mình đi.”
“Được rồi được rồi, dù sao cũng đã chia tay rồi, ” Mộng Viên thấy y không truy cứu nữa, thở phào, “Hơn nữa là anh ta đá tôi, anh ta nổi tiếng hơn tôi nhiều lắm.”
Mộng Viên tin chắc cô có thể hẹn được bạn trai cũ ra, bởi vì đối phương cũng đang đóng phim ở đây, cho nên mới nhờ Trần Thái xin nghỉ nửa ngày, lúc đó cô tới khách sạn nơi đối phương ở là được.
Khách sạn tốt trong khu phim trường tổng cộng cũng chỉ có vài căn, Trần Thái không ngờ người kia lại ở trong căn có tiếng tăm lớn nhất.
Xem ra, anh chàng kia ít nhất cũng phải là nghệ sĩ hạng hai, ở nơi như thế này, hoặc bản thân có tiền, hoặc là đoàn phim có tiền. Y biết không nghe ngóng được gì, đành phải đợi đến buổi trưa lúc mọi người nghỉ ngơi, đi tìm người phụ trách đoàn phim xin nghỉ.
Người phụ trách kia nghe xong Trần Thái nói rõ ý đồ đến, thái độ cũng rất kém.
“Sao nghệ sĩ nhà các anh nhiều chuyện thế? Ba ngày thì xin nghỉ hai ngày. Trong đoàn phim nhiều người như vậy, diễn viên có hơn trăm, ngày hôm nay anh tới xin ngày mai người khác cũng xin, đến cùng còn muốn quay nữa hay không?”
Trần Thái cười xòa: “Mộng Viên không phải là bị đau dạ dày đấy sao, cô gái ấy từ lúc vào đoàn vẫn rất chăm chỉ, đây là lần đầu xin nghỉ, là để đi khám bệnh lấy thuốc, một ngày là xong. Tôi đi cùng cô ấy, bảo đảm sẽ trả người đúng giờ, không làm lỡ công việc của cả đoàn đâu.”
Người phụ trách chỉ lắc đầu.
Trần Thái lại nói: “Tôi cũng không đồng ý cho cô ấy nghỉ, nhưng chẳng phải sợ làm lỡ tiến độ đoàn phim à. Thời gian của cô ấy không đáng giá, nhưng cảnh diễn đối đầu của cô ấy và diễn viên chính còn rất nhiều, nhỡ chỉ vì bệnh mà làm trễ nải… Diễn viên chính đến lúc đó có thể tính thêm tiền theo giờ đấy…”
“Nếu như cô ấy thật sự xảy ra vấn đề, tôi tất nhiên sẽ có biện pháp, ” người phụ trách nói, “Anh cũng đừng dây dưa theo tôi nữa, trên hợp đồng viết như thế nào chúng ta cứ làm thế, đừng lằng nhằng.”
Hắn nói xong bóp lon Red Bull trong tay, móc trong túi ra tờ tiền 10 tệ, ném vào ngực Trần Thái như đuổi người, nói: “Tiền đồ uống trả cho anh, không nợ nần gì các anh cả.”
Trần Thái dù có tốt tính thế nào thì giờ cũng phải tức giận, trong lòng quả thực muốn mắng người. Y từng tiếp xúc với không ít đoàn phim, tuy rằng khó nói cũng có, thế nhưng nói chuyện không nể nang như này rất ít gặp.
Y hít sâu một hơi, đang chuẩn bị chống nạnh đáp trả, đột nhiên bị một người từ phía sau ôm lấy.
Trần Thái sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là một nhân viên làm công tác tổng hợp từng quen trước đây.
Cô em nhân viên kích động kêu to, gọi y: “Anh Trần, em biết ngay là anh! Sao anh lại tới đây!”
Trần Thái vẫn sững người ra, cơn tức bị người cắt ngang không phát ra được, bất đắc dĩ giải thích thêm một lần.
Em gái staff này rất thân quen với người phụ trách, lập tức cười giới thiệu: “Đây là A Chính, bạn trai của em. Đây là anh Trần, là người trước đây em từng kể với anh may mà có anh ấy cõng em đến bệnh viện đó, người rất tốt.”
Em gái staff này trước đây làm trong đoàn phim “Phố cũ”, lần đó Trần Thái vốn là tới thăm đoàn phim của Vương Thành Quân, đúng lúc gặp phải cô gái này bị sốt cao, mới chờ đoàn phim xong việc liền cõng cô ấy đi khám, còn trông coi cô truyền nước. Tuy rằng phòng khám cách đoàn phim khi đó cũng không xa, nhưng cô gái trẻ một thân một mình đi làm xa, được người lạ chăm sóc nên vẫn rất cảm kích.
Hai người còn add wechat, thỉnh thoảng chuyện trò rất hợp nhau, có điều công việc của cả hai đều rất bận, nên không liên lạc thường xuyên được.
Trần Thái và A Chính liếc nhìn nhau, đều hơi lúng túng.
A Chính bắt tay y, cường ngượng ngùng, lại nói, “Mới vừa rồi tôi hơi nóng tính, anh Trần chớ để ý.”
Trần Thái vội vàng nắm lại bằng cả hai tay làm lành, “Đâu có đâu có, là anh phụ trách nghiêm túc, khi nào rảnh mời hai người đi ăn cơm nhé.”
Hai người hàn huyên thêm chốc lát, lần xin nghỉ này cũng thông qua luôn. Gặp ngay dịp cô em nhân viên phải về ký túc xá một chuyến để lấy đồ, lại có rất nhiều lời muốn nói với Trần Thái, dứt khoát kéo Trần Thái đi theo giúp mình, để y lái chiếc xe máy điện dựng bên ngoài.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu.
Em gái staff nói: “Anh là người đại diện của Mộng Viên à? Chắc bị mắng không ít nhỉ, tính khí cô ta kiêu ngạo lắm, vì xếp lịch diễn mà tranh cãi với em không ít lần, A Chính phê chuẩn ngày nghỉ cho cô ta mới là lạ…”
Trần Thái từng nghe người đại diện của Mộng Viên nói qua, người xếp lịch cảnh quay của phim này xếp không hợp lý, nhiều lần xếp Mộng Viên vừa quay cả đêm nay xong lại quay ngay cả ngày cả đêm hôm sau, có lần hơn 30 tiếng đồng hồ không được ngủ. Mộng Viên khó chịu nổi, kêu người đại diện đi nói với đoàn phim, mà người đại diện lại sợ đắc tội với người ta, ầm ừ rồi cũng bỏ đấy.
Không ngờ Mộng Viên tự mình căng thẳng với đoàn phim.
Trần Thái nghĩ thầm chẳng trách mối quan hệ của cô ta với người trong đoàn kém như vậy, nhưng suy cho cùng cũng là bởi vì không có chống lưng, nghệ sĩ mờ nhạt không có nhân quyền.
Đương nhiên người đại diện của nghệ sĩ mờ nhạt… càng không có nhân quyền.
Trần Thái cười nhận lỗi thay, lại nói: “… Em xem thế này được không, sau này em để ý giúp đỡ cô ấy một chút, nếu cô ấy trêu chọc gây phiền phức cho em thì cứ tính cả cho anh, xong xuôi anh sẽ mời em ăn cơm, bao nhiêu bữa cũng đều được.”
Em gái staff kêu to một tiếng: “Tốt với cô ta ghê nha!”
Trần Thái cười khổ: “Biết sao được, cô ấy muốn ầm ĩ là lại trì triết anh, lần này anh hạ hỏa cho cô ấy, bản thân cũng nổi mấy nốt nhiệt.”
“Được thôi được thôi,” cô em staff rất dễ nói chuyện, thấy y tự hạ thấp, không nhịn được nói, “Anh cũng vất vả thật.”
Trần Thái không cảm thấy bản thân vất vả, y tin vào luật nhân quả, làm chuyện tốt hay chăm sóc cho người ta rồi sẽ nhận lại niềm vui hạnh phúc, nhưng Lục Tiệm Hành ở bên kia lại không như vậy.
Lục Tiệm Hành cảm thấy mình vất vả cực kỳ.
Anh ghét vô cùng cái tay đạo diễn mình gặp hôm nay, đã xấu lại còn hói, bẩn tính, miệng thối. Hai năm trước gặp nhau hai người đã không vui vẻ gì, lúc đó Lục Tiệm Hành mới vừa lên làm sếp tổng công ty, lúc giận muốn rút lại tiền đầu tư cũng không rút được, đành phải cố nhẫn nhịn. Ai ngờ hai năm sau gặp lại, lão ta vẫn là gan to bằng trời.
Có điều lần này Lục Tiệm Hành không thèm nhịn nữa.
Đạo diễn nói với anh: “Hai năm không gặp, sếp Tiểu Lục càng ngày càng có khí chất, vào đoàn phim của ta có khi còn làm đầu bảng. Anh nói xem thổ nhưỡng của đất Giang Thành này thật khác biệt nhỉ, mới hai năm thôi mà khí chất của Tiểu Lục đã khác hẳn vùng quê mùa này rồi.”
Lục Tiệm Hành ngồi đối diện uống trà, nghe ông nói chuyện tỏ vẻ không kiên nhẫn, lúc nghe đến lời này mặt đen sì, chậm rãi lên tiếng: “Nói đến ngoại hình thì cháu vẫn rất biết ơn bố mẹ cháu, đặc biệt là cho cháu tóc dày, gen tốt nên không bị hói, từ nhỏ không phải lo lắng.”
Đạo diễn bị hói đầu, vẫn luôn cố gắng chải ra vài sợi tóc vắt ngang trên đỉnh đầu cho có, bình thường rất ghét nghe thấy những từ liên quan đến “trọc, hói”.
Lục Tiệm Hành ỷ thế hiếp người, còn toàn giẫm vào chỗ đau của người khác.
Hai người đấu đá không ai nhường ai, không khí căng thẳng vô cùng.
Thư ký vốn còn đảm nhiệm nhiệm vụ nhắc nhở Lục Tiệm Hành nói chuyện hợp tác, nhưng giờ nào dám chen ngang, đợi đến lúc thăm phim trường xong xuôi, Lục Tiệm Hành mặt tối sầm lên xe, anh ta vội vã lái xe đi, hy vọng vị này sớm tiêu tan cơn tức, đừng để chậm trễ công việc.
Thư ký khuyên nhủ: “Sếp Lục, anh đừng chấp nhặt với ông ta, ông ta vốn là người như vậy mà. Mấy người làm nghệ thuật, đều có chút quái quái.”
Lục Tiệm Hành không nghe: “ĐM lão già, ông đây là kim chủ ba ba(2) đấy! Chọc giận ông đây liền rút tiền về không đầu tư nữa!”
Thư ký có lòng tốt nhắc nhở: “Lục tổng, tiền chúng ta rót vào không nhiều… Kim chủ ba ba của đoàn phim là người khác.”
“…” Lục Tiệm Hành hơi ngưng lại, sau đó nói như lẽ đương nhiên: “Thế thì cũng là kim chủ thúc thúc!”
Thư ký: “…”
Cơn giận này của anh còn chưa tan, thế nhưng sáng sớm đã lái xe sang bên này, vẫn còn chưa có gì lót dạ, nói xong câu này bụng cũng kêu ọt ọt.
Thư ký nghe thấy, đột nhiên nhanh trí, nhắc nhở: “Lục tổng buổi trưa ăn gì thế? Món bồ câu rừng của khách sạn đó nghe nói rất được, còn có món thịt kho tàu mà anh thích, làm cũng rất ngon. Em cũng chưa được ăn đâu!”
“Ăn cái gì mà ăn? Ăn không vô về đi.” Lục Tiệm Hành không vui nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, lên lớp, “Nhưng mà nếu cậu đói thì cứ nói thẳng, tôi là người không biết thông cảm cho cấp dưới sao… Quay đầu đi, đến khách sạn.”
Thư ký: “…” Tuy rằng đã thành thói quen, nhưng vẫn cảm thấy thật là trẻ con.
Anh ta thở phào, đang định quay đầu, đột nhiên lại nghe thấy Lục Tiệm Hành nói: “Chờ đã!”
Phía trước có bóng người, là một thanh niên đang lái xe máy điện chở theo một cô gái phía sau.
Thanh niên kia vừa lái xe vừa nói cười, thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn thật đẹp trai.
Thư ký hơi kinh ngạc, lén lút quan sát biểu cảm của sếp nhà mình qua gương chiếu hậu.
Quả nhiên, Lục Tiệm Hành như đột nhiên cảm thấy hứng thú, thúc giục, “Đạp chân ga, đi lên chào hỏi.”
————————
Chú thích:
(1) Gốc chỗ này là cụm “Tổ chế tác sinh hoạt”:
Nhân viên công tác của tổ chế tác trong một đoàn phim gồm những bộ phận sau:
– Giám đốc sản xuất phim
– Tổ chế tác hiện trường: Làm những công việc tại hiện trường quay phim, liên quan trực tiếp đến bối cảnh, diễn viên, quay phim…
– Tổ chế tác sinh hoạt: Làm những công việc liên quan đến hậu cần của đoàn phim, như thống kê số lượng nhân viên trong đoàn phim, sắp xếp chỗ ở, báo với đạo diễn những vấn đề liên quan đến sinh hoạt của diễn viên hoặc người trong đoàn…
– Những người làm công việc lặt vặt
(Tham khảo và dịch từ zhidao.baidu.com)
(2) Kim chủ ba ba: Trong trường hợp này chỉ bên nhà đầu tư. Bản thân từ “kim chủ” đã mang nghĩa bỏ tiền ra bao thầu, thêm từ “ba ba” (bố) chỉ để nhấn mạnh và gây cười.
Ở đây mình giữ nguyên cụm này là vì nó liên quan đến câu đùa “kim chủ thúc thúc” (thúc thúc = chú) bên dưới của anh Lục. Về sau nếu nói bình thường mình sẽ đều chuyển thành ‘nhà đầu tư’ nhé:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.