-Tại sao không phải là chữa cho thằng Đức, mà lại là chữa cho tôi? – nó gắt lên, tránh nhìn vào mắt bà băm. 
-Mày im lặng – tôi gằn giọng, liếc sang bà băm để dò xét thái độ – bà băm chắc phải có nguyên nhân của bả. Mày cứ bình tĩnh coi nào! 
Bà băm không tỏ vẻ gì hết, vẫn ráng rít điếu thuốc trên môi đều đặn, tàn thuốc bị gió chiều từ ngoài cửa tộc vào, thổi bay về phía bàn thờ. Tôi bỗng cảm thấy bàn thờ ngải rung lên một cái rất nhẹ, chỉ một giây thôi, nhưng tôi biết là nó vừa chuyển động, giữa bàn thờ dường như có hiện ra.... Bà băm săm soi nhìn tôi: 
-Thằng kia nín mồm vào, thấy gì thì cứ im lặng. – bà nói chỏng lỏng từng câu ngắn một – cái duyên, cái số cho người ta thấy những điều không nên thấy. Nhưng không phải cứ thấy được là hay. Tao thì tao tin vào duyên, mệnh, số con người lắm. 
Hoàng chắc chắn không thấy những gì tôi vừa thấy, nó cứ ngỡ bà băm đang nói chuyện hôm qua tôi và Hoàng ra vườn sau, mặt vẫn tỉnh queo. Còn tôi thì mặt xám ngoét lại vì những lời bà băm nói: 
-Con…con biết rồi. 
-Thôi mày, chuyện hôm qua có gì đâu mà sợ. – nó quay qua bà băm – thôi bà cứu thằng Đức trước đi, chuyện tôi, tôi tự khắc giải quyết được. Hôm qua là tôi thấy thằng Long sợ, nên sợ theo vậy thôi. Chứ mấy thứ linh tinh này sao hù được tôi. 
Bỗng dưng mặt bà băm đỏ lên, cái bàn thờ cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-mien-dien/2364654/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.