Tại một phòng bệnh VIP vang lên tiếng nói chuyện của hai người đàn ông.
"Hoắc thiếu, Hoắc phu nhân bị trúng độc không nhẹ, cần phải trị liệu để bảo đảm an toàn tính mạng" Vị bác sĩ nói.
Người đàn ông còn lại nghe xong không nói gì.
Tầm mắt của cô mờ nhoà chỉ nhìn thấy lờ mờ hai bóng dáng một đen một trắng, chuyện gì xảy ra vậy mình được cứu rồi à? Ha...Dương Yên cô được ông trời thương rồi sao...vì thấy cô khổ đủ rồi sao...
Một lúc sau Dương Yên tỉnh lại. Mở mắt nhìn xung quanh, mùi thuốc sộc vào mũi khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Phu nhân, người tỉnh rồi!" Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Phu nhân? Gọi ai vậy?
"Phu nhân?" Giọng người phụ nữ đó lại vang lên.
"Bà gọi tôi sao?" Dương Yên nghi hoặc nhìn người bên cạnh mình. Cảm nhận thấy cơ thể chỉ hơi nặng nề thôi chứ không có thương tích, cô nhớ vụ tai nạn khi đó va chạm vô cùng mạnh, khi ngã xuống cô còn nghe được tiếng xương vỡ vụn.
"Phu nhân... người không bị sao chứ? Bác sĩ nói là sẽ không mà.."
"Bà là ai? Sao lại gọi tôi là phu nhân?" Dương Yên hỏi.
"Người không nhớ tôi là ai sao?" Người phụ nữ kinh ngạc hỏi.
Dương Yên nghi hoặc nhìn, mấy người này có nhận nhầm người không vậy?
"Lăng Nhiễm! Đừng giả ngốc trước mặt tôi!" Người đàn ông im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng mang ý cảnh cáo.
"Tôi...khụ...khụ.." Dương Yên đang định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/3049024/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.