Sáng hôm sau lúc Lăng Nhiễm thức dậy đã là hơn 9 giờ. Hiển nhiên giờ này thì Hoắc Mạc Đình đã ở công ty rồi. Đầu có chút nhức, Lăng Nhiễm này tửu lượng quá kém, không như cô trước kia thường xuyên phải đi gặp đối tác nên uống rượu tôi luyện như uống nước lọc rồi. 
"Phu nhân, người dậy rồi!" Dì Thẩm thấy Lăng Nhiễm đi xuống mỉm cười nói. 
"Vâng!" 
"Người uống canh này đi, sẽ giúp bớt đau đầu hơn" Dì Thẩm bưng một chén canh tới trước mặt Lăng Nhiễm. 
"Cảm ơn dì" Lăng Nhiễm vui vẻ ngồi xuống uống canh. Cảm giác được người nhà quan tâm chăm sóc quả thực là thứ xa vời đối với cô, nó như dòng chảy ấm áp giữa trời đông. 
"Cái đó...dì Thẩm ơi, tối qua con có làm chuyện gì không ạ?" Lăng Nhiễm không nhớ chút gù, cô chỉ nhớ là mình cãi lộn với Tần Dương Lạc sau đó thì ngủ mất, hình như là do Hoắc Mạc Đình đưa cô về 
"Phu nhân, người chắc chắn muốn nghe ạ?" 
"Vâng" 
Lăng Nhiễm cảm thấy mình đang ở trong cơ thể này, thì bắt buộc phải có trách nhiệm với mọi điều mà Lăng Nhiễm trong nguyên bản làm ra. 
Chuyện rắc rối nhất bây giờ là việc khuân mặt của Thiên Kì Nhan. Bây giờ chắc vẫn còn ở bệnh viện nhỉ? Theo nguyên tác thì cô ấy phải điều trị 2 tháng mới có thể loại bỏ sẹo trên mặt. Mình chắc chắn phải đi xin lỗi một chuyến rồi. 
Khoảng 2:30 chiều, Lăng Nhiễm rời khỏi nhà, trước khi tới bệnh viện cô ghé siêu thị mua chút hoa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/3049010/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.