4 rưỡi, tại sân bay lớn nhất thành phố Cao Giang trực thuộc nước A. Một nam thanh niên đứng dựa vào cửa xe ô tô, trên mặt là quả kính râm to đùng che gần nửa khuân mặt.
Bóng dáng Vương Thiếu Tuyền dần xuất hiện, nam thanh niên vui vẻ đi tới, tự nhiên khoác vai Vương Thiếu Tuyền: "Nhớ tôi không?"
"Cậu có gì để nhớ à" Vương Thiếu Tuyền không chút lưu tình đáp lại, nhớ cái khỉ khô gì đàn ông với nhau cả.
"Chậc...vô tình như ai kia"
"Bác sĩ lông nhông như cậu không đi tìm bệnh viện làm đi suốt ngày chơi bời, nhìn qua chẳng ai biết cậu là bác sĩ cả" Vương Thiếu Tuyền cất giọng mỉa mai. Người bạn này của anh chẳng ai khác là Triệu Khải. Ngoài ra anh cũng có chơi chung với Hoắc Mạc Đình và Bích Lạc Doanh. Bọn họ đều là bạn học chung từ hồi cấp 3.
"Lông nhông? Có tin tôi bỏ cậu lại ở đây không?" Triệu Khải nổi đoá, trình độ của anh chẳng có bệnh viện nào vừa ý với tiêu chuẩn của anh cả, cho nên tạm thời làm bác sĩ riêng cho Hoắc Mạc Đình cũng không tồi, việc nhẹ lương cao!
"Tôi thiếu xe chắc?" Vương Thiếu Tuyền khẽ cảm thán, con người này bao nhiêu năm cũng chẳng thay đổi gì cả, vẫn...vô dụng như xưa.
"Tên chết dẫm này!" Triệu Khải tức giận, quả nhiên anh không thể an ổn ở chung chỗ với tên này và tên họ Hoắc kia mà.
"Nhanh lên" Trong lúc Triệu Khải đang bùng nổ sự giận dữ thì Vương Thiếu Tuyền đã lên xe từ bao giờ rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/3048978/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.