Chuyến đi một ngày rưỡi, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, cảnh sắc trên biển đã đẹp rồi tới đảo còn đẹp hơn nó như một thiên đường đảo. Bờ cát dài trắng tinh, sóng biển đánh dào dạt vào bờ rồi lại nối đuôi nhau quay ra biển, thỉnh thoảng có một vài vỏ sò, ốc bị cuốn lên nằm lại trên cát, phía xa là hàng dừa dài trên bầu trời còn loáng thoáng vài con hải âu chao lượn. Ánh sáng của hoàng hôn đỏ rực chiếu lên long lanh lấp lánh, đầy thơ mộng lãng mạn.
"Đẹp quá!" Lăng Nhiễm đứng trên đầu du thuyền nhìn khung cảnh tuyệt vời phía trước, chiếc váy hoa cùng mái tóc đen dài xoăn nhẹ tung bay phấp phới trước gió. Bọn họ sắp vào bờ rồi.
"Tách!" Âm thanh máy chụp ảnh vang lên, quay lại thấy Hoắc Mạc Đình đang cầm máy ảnh mỉm cười nhìn cô.
"Anh chụp gì thế?" Lăng Nhiễm tò mò đi lại.
"Chụp cảnh" Hoắc Mạc Đình nhanh tay gập máy ảnh lại.
"Đúng nhỉ vậy anh chụp nhiều vào nhé lát nữa cho em xem" Lăng Nhiễm không quan tâm lắm, cảnh đẹp đáng chụp!
"Ừm, cảnh đẹp lắm chụp nhiều chút" Tiếp đó là tiếng máy anh vang lên liên tục.
Phía trên tầng hai cũng nhộn nhịp không kém.
"Anh chụp được chưa?" Bích Lạc Doanh mặc một chiếc quần bò ngắn một cái áo thun mỏng kèm theo áo khoác voan mềm mịn.
"Rồi rồi!" Triệu Khải lôi máy ảnh khỏi khe sắt chìa ra cho Bích Lạc Doanh coi.
"Eo! Đẹp xỉu! Mau mau in ra cho em!" Bích Lạc Doanh nhìn ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/3048880/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.