Lăng Kỳ tỉnh lại phía trước không còn là nhà xưởng u uất kia nữa mà là một căn phòng trọng cô không còn bị trói nữa.
"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói vang lên.
"Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Lăng Kỳ lập tức cảnh giác ngồi co người lại lùi về phía sau.
Người đàn ông không trả lời mà hỏi lại cô: "Cô là chị gái của Lăng Nhiễm?"
"Có liên quan gì tới anh! Thả tôi ra!"
"Hung dữ thế làm gì? Tôi cứu cô đấy!"
"Anh cứu tôi? Tại sao?" Lăng Kỳ không tin nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá, tóc cắt ngắn rất gọn gàng trên tai còn bấm khuyên, quần áo thì cũng lịch sự một bộ đồ ở nhà màu xám tro, cũng không giống người xấu lắm.
"Nói chính xác là em gái cô cứu cô, tôi chỉ là giúp một tay thôi" Gã đàn ông ngồi gác chân lên bàn ung dung lắc chân.
"Lăng Nhiễm? Cô ta về rồi?"
"Không có"
"Thế cứu kiểu gì?"
"Cô ấy liên hệ tôi cung cấp thông tin địa hình!"
Lăng Kỳ: "..."
"Anh là người của cô ta?"
"Không phải"
"Thế sao lại giúp? Hay là người của Hoắc Mạc Đình?" Nếu không phải Lăng Nhiễm thì chỉ có thể là Hoắc Mạc Đình.
Gã im lặng một lát rồi nhàn nhạt giải thích: "Đều không phải, lúc trước bà cô nhỏ đó từng giúp tôi, tôi cứu cô coi như trả ân tình"
"Vậy anh là ai?"
"Đoàn Quốc Nhân! Đội trưởng đội lính đánh thuê Cao Giang"
Một lời nói ngắn gọn đủ để Lăng Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/3048872/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.