Tiếng vỗ tay không ngớt vang lên khắp hôn lễ, ai nấy đều vui vẻ người tới dự hầu như là người trong thôn, bọn họ không thích tổ chức trên thành phố xô bồ, cũng phải thôi nơi đẹp đẽ như mộng thế này ai mà chẳng thích.
Bỗng nhiên tiếng đàn Piano truyền tới, tấm rèm bên trái dần dần mở ra.
Một chiếc Piano màu trắng thanh lịch xuất hiện khiến mọi người bất ngờ nhất vẫn là người đang ngồi đánh Piano. Bộ Vest màu trắng mới lạ, ngọt ngào nam nhân ấy đang di chuyển đôi bàn tay thon dài trên từng phím đàn, một âm thanh ngọt ngào truyền tới.
“Có con đường nào bước qua em đến mang anh món quà…”
“…”
“Hẹn hò yêu thương ta say đến già…”
“…”
“Nắng mưa là chuyện nắng mưa ai biết tim anh rung động…”
“…”
“Chạm đến hạnh phúc là vì em…”
…
Chấn động!!!
Toàn bộ hiện trường yên lặng như tờ sau đó đều vang lên tiếng hô hào khen ngợi không ngớt. Còn những khách mời quen biết bọn họ thì há miệng kinh ngạc không thể tin nổi rằng Hoắc Mạc Đình vậy mà lại tự đàn rồi hát, lại còn là thể loại nhạc sến sẩm thế kia!!!
Chỉ có duy nhất vợ chồng Triệu Khải là không bất ngờ bọn họ giúp hắn chuẩn bị cơ mà, nhưng lại không ngờ tên sắt đá này còn biết cả hát giọng còn hay tới như vậy.
Lăng Nhiễm chẳng khác số đông là bao, sững sờ đứng ở đó tay còn quên cả buông xuống cứ giơ như vậy trên không trung. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/2806170/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.