Sau khi nhà sư đi khỏi Vân vội chạy vào nhà chuẩn bị đồ đạc. Cô thay một bộ quần áo giản dị, hũ cốt của lão Toàn đã được bọc bằng tấm vải đỏ một cách cẩn thận. Đồng hồ lúc đó chưa đến 9h, Vân nhớ ban nãy nhà sư có dặn phải xuất phát từ nhà đi vào giờ Tỵ vì đó là giờ rắn không cắn người. Ý nghĩa thâm sâu của những lời nhà sư nói ra Vân không thể hiểu được hết nhưng cô được dặn nhất định phải làm theo.
Tuy những ngày qua vô cùng mệt mỏi, ăn không ngon, ngủ không yên, luôn bị ám ảnh bởi những giấc mơ kinh hoàng nhưng chưa khi nào Vân bỏ quên việc chăm sóc Ngải. Đồng hồ chỉ 9h sáng, Vân đi lên tầng vào căn phòng nhỏ, như thường lệ cô chích máu của mình nhỏ vào hũ cho Ngải ăn. Không quên đặt đồ chơi, bánh kẹo xung quanh cái hũ sứ trắng.
Kỳ lạ thay hôm nay không thấy Nó hiện ra cho dù Vân có ngồi xuống ghế, nhìn vào tấm gương viền gỗ vàng được trạm trổ kỳ công nhưng cả căn phòng tĩnh lặng không có gì xảy ra. Khác hẳn với mọi ngày khi cho Nó ăn máu, nó sẽ hiện ra lởn vởn xung quanh Vân, cười nói như một đứa trẻ tinh nghịch. Mặc dù giọng cười của nó dù đã nghe rất nhiều lần nhưng Vân vẫn cảm thấy lạnh người. Không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn đồng hồ đã là 9h30, Vân vội vàng chạy xuống tầng một ôm hũ cốt lão Toàn rồi lấy xe đi đến ngôi chùa mà sư thầy đã dặn.
Giữa đường đi Vân không quên mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hai-nhi/4603603/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.