Đứng ở cửa hút thuốc được môt lúc thì Trương Hoài Viễn gọi điện hỏi: "Ở đâu đấy?"
Đồng Kỳ kẹp thuốc, tay búng búng tàn thuốc: "Ở quán cà phê Hồng Trần."
"Chà, trùng hợp ghê, anh đây đang ở câu lạc bộ gần đó, cô em đi xem mắt đấy à?"
Đồng Kỳ nhìn lướt qua quán cà phê, cười nói: "Đúng vậy, đi xem mắt. Anh sắp phải về chưa?"
"Không lái xe tới à?"
"Không."
"Vậy được, anh qua đón em về."
"Được."
Đêm tháng bảy, khí trời vẫn rất oi bức nhưng Đồng Kỳ lại chỉ cảm thấy lạnh. Không sợ không có hy vọng, chỉ sợ hy vọng tan biến. Cô chờ Trương Hoài Viễn, từ bậc thang quán cà phê bước xuống đứng ở ven đường. Cô ngậm thuốc lá, nhìn xe cộ đông đúc trên đường.
Con mẹ nó, biết thế đã tự lái xe tới.
Cô xoay người, rũ đầu, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, chân dài bắt chéo, chợt nhớ tới Lưu Tử Đồng. Lưu Tử Đồng trở thành mẫu người mà Liêu Thành Xuyên thích từ bao giờ vậy nhỉ?
Liêu Thành Xuyên bước ra từ nhà ăn liền nhìn thấy bóng dáng cô đang đứng ở đường cái hút thuốc, mà đôi chân thon dài kia bị ánh đèn chiếu vào trắng thật sự, cũng rất thẳng. Cô lại hút một hơi thuốc, có vẻ như cũng nhìn thấy hắn nên tầm mắt nhìn về hướng hắn.
Gió thổi rối tung mấy sợi tóc cô, cô hơi hơi híp mắt, cũng cười cười nhìn hắn: "Hi ——"
Khuôn mặt cô hơi nâng lên dưới ánh đèn, trông như hồ ly vậy.
Liêu Thành Xuyên đi lên phía trước, hỏi: "Không lái xe à?"
"Không." Đồng Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-tung-yeu-anh/241632/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.