Diệp Lạc hơi sửng sốt, rồi hiểu ra Quân Hoằng đang rối rắm cái gì. Nàng cũng không nói gì, đi qua xem Quân Hoằng viết chữ.
Nói thực là, chữ của Quân Hoằng, thật sự rất đẹp, rất có khí khái.
Diệp Lạc thở dài một hơi, chữ của nàng rất không đẹp. Nhớ tới lúc trước ngày ngày bị gia gia đuổi chạy khắp núi, lại thấy hối hận. Nếu lúc ấy chuyên tâm một chút thì không biết chừng cũng có thể không biết xấu hổ mang chữ mình ra khoe.
Nhìn người ta xem, đang tức giận còn có thể bình tĩnh luyện chữ. Nếu mà là nàng thì càng tức giận chữ càng như gà bới, càng viết càng bực bội thêm.
“Quân Hoằng, ngươi viết chữ rất đẹp.”
Câu này vừa nói ra,Quân Hoằng chỉ thấy cơn tức lan ra cả người: “Ai thảo luận việc viết chữ với ngươi hả?”
Diệp Lạc cười tủm tỉm nhìn hắn: “Mười vạn binh mã Yên Nhiên mang đến, ta sẽ giao cho Dịch Kinh Hồng và Chiêm Xuân, do bọn họ phụ trách, bảo vệ sự an toàn của kinh thành. Ta chỉ ở giữa thôi, không phải ta nhận.”
Lửa giận cháy hừng hực từ sáng sớm đến giờ, bỗng nhiên tắt hẳn, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì. Quân Hoằng “Ừ” một tiếng, lại cầm bút lên, bắt đầu viết chữ, nhưng tất nhiên nét chữ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diệp Lạc nhìn ra cảm xúc của hắn thay đổi, cũng cúi đầu nhìn hắn viết, hồi lâu, nàng mới hỏi: “Lúc ngươi tức giận thường viết chữ à?”
“Ai bảo với ngươi là ta tức giận?” Quân Hoằng liếc nàng một cái: “Ta thích viết thì viết thôi.”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560809/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.