“Công tử, người muốn làm gì?” Lại là một đêm nguyệt hắc phong cao, Phong Gian Ảnh ngồi xổm trên nóc nhà nuôi muỗi với công tử nhà mình.
Nóc nhà này thật là đặc biệt. Dù sao thì nó cũng là nóc nhà của Nhàn Vân vương phủ mà. Nhưng, Phong Gian Ảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực, cổ họng nghẹn lại không nói được gì. Không trăng, không gió để ngắm, chỉ có muỗi để nuôi thôi.
Diệp Lạc ngồi trên nóc nhà, dựa vào tấm đệm lưng siêu to con Phong Gian Ảnh phía sau, cảm thấy rất là thích thú, suýt nữa thì hát luôn. “Không có gì. Ngươi biết mà, nóc nhà là chỗ ta yêu thích nhất.”
“Nhưng mà ngồi ở nóc nhà mình thì thôi, người lại đến vương phủ người ta ngồi trên nóc nhà. Người ta có thể xem chúng ta là thích khách mà bắt lại không?”
Vừa nói xong, một tiếng quát to từ trong viện truyền tới: “Ai đấy?”
Trong lúc đó, cả viện đèn đuốc sáng bừng, một đoàn thị vệ từ bốn phương tám hướng chạy tới, vây quanh nóc nhà rút đao ra.
Diệp Lạc thở dài một hơi, trừng Phong Gian Ảnh: “Miệng quạ đen.”
Đứng thẳng người lên, lôi theo Phong Gian Ảnh nhảy xuống, vừa nhảy vừa nói: “Tại hạ Diệp Tri.”
Tổng Quản Vương phủ Quân Phúc híp mắt nhìn nàng lúc lâu mới nói: “Diệp Thị Lang không ở trong phòng nghỉ ngơi mà trèo lên nóc nhà làm gì? Trời lại tối, chẳng may bọn thị vệ không hiểu chuyện lỡ tay làm bị thương thì làm sao.”
Phong Gian Ảnh hừ một tiếng.
Quân Phúc nhìn hắn một cái, lại quay về nhìn Diệp Lạc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560772/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.