Khi hoàng hôn buông xuống, Diệp Lạc đã gặp được Diệp Tam và Diệp Cửu, đồng thời cũng nhận được thư của Diệp Tri.
Trên thư chỉ có hai chữ: “Về ngay!”
Trong lòng Diệp Lạc rất căng thẳng, nhìn về phía Diệp Tam.
– Thân thể ca ca ta có phải lại xảy ra chuyện? – Nếu không với tính cách của huynh trưởng, tuyệt đối không thể trong lúc nàng ra ngoài mà gửi đến một phong thư như vậy.
Ánh mắt nàng lạnh lùng sắc bén.
– Không phải ta đã dặn tuyệt đối không để cho huynh ấy biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Diệp Tam lập tức quỳ xuống, đè thấp thanh âm.
– Tiểu thư, năng lực của đại công tử, người đã biết rồi. Lão thái gia vẫn chưa trở về nhà, thư từ liên lạc của người với người nhà cũng bị chặt đứt, đại công tử lập tức nổi lên lòng nghi ngờ.
Diệp Lạc nhắm mắt lại, đúng vậy, với khả năng của ca ca thì sao có thể không phát hiện ra điểm khác thường?
Vừa trải qua tình cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết, tưởng chừng như phải ly biệt mãi mãi với ca ca lại sắp được gặp lại, nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhấc bút, nàng chỉ viết ra một câu:
“Chớ lo lắng, mười lăm ngày nữa sẽ về.”
– Tiểu thư, khi ta cùng Diệp Tam đến đây, đi suốt ngày đêm từ biên quan đến đây cũng mất đến mười một ngày, rồi từ biên quan trở về kinh thành, ít nhất cũng phải sáu bảy ngày, ngài nên sửa thành hai mươi ngày mới có vẻ thỏa đáng? – Diệp Cửu hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560763/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.