“Tê!” – Quân Hoằng hít một hơi lạnh, cả giận nói.
– Diệp Tri, ngươi chuyên tâm một chút có được không? – Giúp hắn lau người mà không biết hai mắt đã chạy đi đâu, đụng phải miệng vết thương của hắn không biết bao nhiêu lần. Hắn không bị tên bắn chết là rất may mắn, nhưng không chừng lại bị người nào đó bạo lực lau cho đến chết.
Tay Diệp Lạc cứng đờ, hít một hơi thật sâu rồi mới chuyển ánh mắt lại đây, dừng ở vị trí trên bả vai của hắn.
– Ngươi lại đang nhìn ở đâu vậy? – Quân Hoằng thật sự không thể nhịn được nữa.
– Ngươi không phải đang giúp ta rửa mặt lau cổ, mà là lau ngực.
– Không lau nữa! – Diệp Lạc cũng phát hỏa, quăng khăn đứng dậy. Tưởng nàng dễ dàng lắm sao, một cô nương chưa lấy chồng phải giúp nam nhân cởi áo tháo thắt lưng, hầu hạ lau rửa đã là cực hạn rồi, đã thế kêu ca phàn nàn.
Hơn nửa ngày không thấy động tĩnh gì, Diệp Lạc oán hận đứng trong chốc lát rồi quay đầu lại nhìn, đã thấy Quân Hoằng đã tự mình kéo cao chăn, thấy nàng quay đầu lại, mới nói.
– Ngươi không muốn lau thì thôi, qua hai ngày nữa là tốt rồi.
Thật là! Diệp Lạc rầu rĩ ngồi xuống, xốc chăn của hắn lên.
– Được rồi, được rồi, lần này ta sẽ lau thật cẩn thận.
Nếu chính hắn cũng không để ý, vậy nàng cứ quang minh chính đại mà nhìn đi.
Nói thật thì dáng người của tên thái tử này cũng có chỗ đáng xem, da thịt cơ bắp rõ ràng, màu da khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560760/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.