Ánh mặt trời loé ra, sương mù tán đi, Diệp Lạc mở to mắt, đập vào mắt là một màu xanh rì của lá cây, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được bản thân đang ở đâu. Nàng trừng mắt nhìn, nửa ngày không động đậy.
– Diệp Tri, ngươi ngủ giỏi thật đấy! – Một thanh âm nồng đậm sự khinh bỉ truyền đến, Diệp Lạc lại chớp chớp mắt, nàng nghĩ là nàng biết mình đang ở chỗ nào.
Ngồi dậy mới phát hiện trên người đang khoác chiếc áo của Quân Hoằng, nàng ngẩn người, nghi hoặc nhìn về phía Quân Hoằng.
– Ngươi sợ nóng?
Quân Hoằng vô cùng hoài nghi những người bên cạnh Diệp Tri có phải hay không đều bị nàng chọc tức đến sống dở chết dở. Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, không mở mồm.
Xem ra không phải sợ nóng, Diệp Lạc dựng cái thân lười dậy, cầm áo đưa cho hắn.
– Cám ơn. – Đến gần mới thấy rõ sắc mặt của Quân Hoằng, nàng bị dọa đến nhảy dựng lên.
– Quân Hoằng, tối qua ngươi không ngủ được? Hay là vì đưa áo cho ta nên lạnh tới không ngủ được?
– Không có, sáng nay dậy thấy ngươi vẫn ngủ say mới phủ thêm cho ngươi. – Sắc mặt Quân Hoằng rất khó coi nhưng vẫn đáp lại nàng.
– À! – Diệp Lạc gật gật đầu, hắt xì một cái.
– Ngươi dậy sớm thật, sáng sớm nên ngủ thêm, giấc ngủ vào lúc sáng sớm là ngon nhất.
– Diệp Tri, ngươi đã quên là hiện tại chúng ta không phải đang ở Diệp phủ của ngươi, mà là đang chạy trốn, chạy trốn đấy, ngươi có hiểu không?
Diệp Lạc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560758/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.