“Công tử ngài xem, nàng vừa đi ra vừa khóc.” Bên góc đường, Phong Gian Ảnh thấp giọng nói.
Diệp Lạc rũ mắt xuống, “Quân Hoằng này…” Trong giọng nói, là thở dài, là cảm khái, trong khoảng thời gian ngắn phức tạp khôn kể.
Phong Gian Ảnh nhìn thần sắc trên mặt nàng, tầm mắt thay đổi, không nói chuyện nữa.
Nhìn Lương Tích Nghi ôm tay nải rời đi Phong Gian Ảnh mới hỏi, “Công tử, chúng ta có cần đưa Lương Tích Nghi đi không? Nàng hiện tại không đi được, các cửa thành đều có người của thất hoàng tử và Lương tướng.”
Diệp Lạc không nói gì, nàng đương nhiên biết nếu Lương Tích Nghi trở thành thất hoàng tử phi đối với nàng hay Quân Hoằng, đều không phải là chuyện gì tốt.
Nhưng mang nàng ta đi, sau đó thì sao?
Thấy Lương Tích Nghi đã đi xa Phong Gian Ảnh vội xoay người, Diệp Lạc nhanh tay giữ hắn lại.
“Công tử!” Phong Gian Ảnh nhìn nàng, thần sắc thản nhiên, “Chuyện như vậy để ta làm là được rồi.”
Diệp Lạc lắc đầu cười, “Phong Gian, ta cũng không phải dạng người lương thiện, nhưng liên quan tới chuyện chung thân của một nữ tử, ta sẽ không nhúng tay.”
“Công tử……”
Diệp Lạc nhìn về hướng Lương Tích Nghi biến mất, “Ai có thể cam đoan nàng trở thành thất hoàng tử phi sẽ không hạnh phúc chứ!”
Trầm mặc thật lâu sau, Phong Gian Ảnh cúi đầu nở nụ cười, “Công tử, ngài biết không? Kỳ thật ngài và thái tử, rất giống nhau!”
“Sao có thể!” Diệp Lạc nhanh chóng xoay người, mắt trừng lớn, “Ta mà giống hắn, ta đi chết cho xong!”
“Xì!” Một tiếng, Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560748/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.