Ngày thứ hai, Diệp Lạc vừa mới rời giường đã nghe được tin Quân Hoằng tới chơi.
Vội vàng rửa mặt xong, nàng đi vào tiền thính, Diệp Cạnh đã khom người đứng đó, Quân Hoằng vừa nhìn thấy nàng liền nói: “Diệp Tri, ngươi thức dậy cũng thật sớm.”
Diệp Lạc nhìn sắc trời bên ngoài, vô cùng tôn trọng sự thật trả lời: “Đúng vậy, hôm nay quả là vi thần thức dậy rất sớm.”
Quân Hoằng không ngờ Diệp Tri da mặt dày đến vậy, hắn ở chỗ này đợi từ sáng sớm mà tên kia còn có mặt mũi thản nhiên nói mình dậy sớm sao?
Mắt thấy sắc mặt thái tử điện hạ bắt đầu khó coi, Diệp Cạnh vội vàng bổ sung, “Điện hạ, tôn nhi này của ta có tật xấu thích ngủ nướng, hôm nay quả thực nó dậy hơi sớm.” Nha đầu kia nói đúng sự thật, nhưng dĩ nhiên khi nói ra sự thật này cảm thấy có chút kỳ quái.
Diệp Cạnh trong lòng thầm khóc, con à, tại sao con lại sinh ra một nha đầu làm tức chết người không đền mạng như vậy chứ!
Quân Hoằng miễn cưỡng thuận khí trong chốc lát, mới lại mở miệng nói, “Tối hôm qua động phòng hoa chúc, không phải càng nên nghỉ ngơi nhiều sao, vì sao hôm nay thức dậy hơi sớm?” Hắn dừng một chút, khóe miệng hơi hơi giương lên, “Diệp khanh nếu có gì không tiện thì cứ nói, có lẽ bản cung có thể giúp được.”
Diệp Lạc âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, “Vi thần nghe nói thái tử điện hạ giá lâm, bởi vậy mới vội vàng rời giường, nếu điện hạ không ngại, vi thần xin phép trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560742/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.