Có vô số lần từ trong mộng tỉnh lại, nàng ngẩn người nhìn nóc nhà tối như mực.
Nàng thực sự chán ghét những ngày không có việc gì làm như vậy. Không có việc gì làm sẽ khiến nàng suy nghĩ miên man, sẽ khiến nàng ngày càng trầm mê trong giấc mộng.
Ngồi dậy mặc y phục, nàng đốt đèn.
Cây đàn của ca ca lẳng lặng nằm ở góc, nàng đi qua, ngón tay nhẹ nhàng xoa.
Tiếng đàn là tiếng lòng, bây giờ ngay cả đánh đàn nàng cũng không dám.
Thời gian ngày ba đảo mắt trôi qua, lúc Diệp Tri trở về bị đôi mắt gấu mèo của Diệp Lạc làm cho giật mình.
“Lạc Lạc, muội xác định người đi thi là ta, không phải là muội chứ?” Tại sao còn tiều tụy hơn cả hắn.
Diệp Lạc tiến lên, sờ trên sờ dưới, “Ca, huynh không sao chứ?”
Diệp Tri tóm tay nàng đang sờ loạn xung quanh, “Có thể có chuyện gì được, thái y đều canh giữ ở đó. Lạc Lạc, có phải Hoàng Thượng quá sủng ái muội không?”
Hắn hàng năm ở nhà nghỉ dưỡng cũng không có nghĩa là hắn không biết nhìn đời. Một Thiên Tử đối với một tiểu tử không lập công lao gì lại dùng lễ ngộ đến vậy, quả thực có thể nói là dung túng.
Hiển nhiên, huynh trưởng chỉ có chút mệt mỏi chứ không quá nghiêm trọng, Diệp Lạc mới yên lòng, tiện thể tựa vào trên vai hắn, “Ca ca, tốt xấu gì gia gia cũng là lão sư của Hoàng Thượng, chiếu cố một chút cũng là chuyện thường tình. Ô! Huynh không biết lúc huynh đi thi, muội rất lo lắng, rốt cục huynh đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560738/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.