Lúc Diệp Lạc sinh ra thì thời tiết vừa vào đầu thu, lá đỏ bay đầy trời.
Ông nội ôm hai đứa bé trắng bóc, trầm ngâm rất lâu sau mới nói ra một câu:
“Nhất diệp lạc nhi tri thiên hạ thu!” (đại ý là: một chiếc lá vàng rơi là đã biết đất trời sang thu!)
Vì thế đôi trẻ sinh đôi mới sinh của Diệp gia đã có tên, ca ca Diệp Tri, muội muội Diệp Lạc.
Diệp Tri trời sanh tính trầm ổn, thiên phú hơn người, một tuổi biết nói, ba tuổi biết làm thơ, đáng tiếc ông trời đố kỵ anh tài, từ nhỏ thân thể hắn đã suy nhược. Một năm bốn mùa, thì có tới ba mùa đều trôi qua trên giường bệnh.
Mà cô em gái song sinh Diệp Lạc, có lẽ là đã đoạt hết dinh dưỡng của ca ca từ trong cơ thể mẹ nên rất hoạt bát hiếu động, tinh lực tràn đầy. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có đến ba trăm ngày trong tình trạng mặt trời chưa lặn chưa về nhà.
Tất cả Diệp gia từ trên xuống dưới đều coi cô tiểu thư nhỏ bé lanh lợi đáng yêu này là chí bảo, thi thoảng có nghịch ngợm gây chuyện thì chỉ cần không gây ảnh hưởng quá lớn thì cũng đều mở một mắt nhắm một mắt làm ngơ.
Diệp Lạc không sợ trời không sợ đất, chỉ có ở trước mặt ca ca Diệp Tri sinh sớm hơn một khắc thì mới có thể nhu thuận vâng theo. Nàng tin vào câu truyện cười của mẹ, là ca ca ở trong bào thai nhường nhịn nàng nên mới rơi vào cảnh cơ thể suy yếu, mà nàng lại khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560733/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.