Chương trước
Chương sau
“Đan Đan?” Còn tưởng ngài Fred sẽ đến, mặc dù hơi thất vọng một chút nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua một giây liền bị cô đè xuống, dù sao sớm muộn gì cũng gặp ngài ấy. Rồi lại phát hiện thêm một người quen: “Mặt Đen, hi.”

Mặt Đen mím chặt môi có vẻ đang ngẫm nghĩ đến cái biệt danh “Mặt Đen” mà cô Trương đặt cho mình. Không biết cô ấy đã mặc định cái tên đó vào trong não từ khi nào, cả hai mới tiếp xúc một lần thôi, chắc là thái độ hôm đó của mình đã khiến cô ấy không hài lòng rồi.

Hai cô gái chẳng ai để ý đến khuôn mặt không cảm xúc của anh ta, Đan Đan gật đầu mở cửa sau cho Trương Ý Nhi, đợi xe lăn bánh mới đáp: “Ở xưởng có chút chuyện.” Không phải một chút đâu, là nhiều chút, nhưng nói với Trương Ý Nhi cô ấy cũng không hiểu.

Trương Ý Nhi cũng không hỏi sâu chỉ ừm một tiếng, lại nghe Đan Đan hỏi: “Sao lại gọi cậu ta là Mặt Đen?”

Chớp chớp mắt hai cái ngó Đan Đan lại chuyển sang Mặt Đen hai giây, đáp như chuyện rất mực bình thường: “Anh ta không nói tên tôi biết, mặt mày lại lạnh lùng, cơ mặt như thể không hoạt động vậy. Tôi nghĩ gọi là Mặt Đen rất hợp lý.”

Anh chàng Mặt Đen vô cùng bất mãn, anh ta ho một cái phản bác: “Cô Trương không hỏi tên tôi.”

Tôi không hỏi nhưng anh vẫn nên tự giới thiệu chứ, môi cô giật giật một chút lườm anh ta qua gương chiếu hậu: “Được rồi, vậy anh tên gì?”

“Cô Trương cứ gọi tôi là Tiểu Trì.”

Trương Ý Nhi tròn mắt ngay lập tức nhìn anh ta, môi cong lên: “Không phải là Đại Trì sao?”

Đan Đan không nhịn được bật cười, hai cái con người này đều lớn đùng rồi mà nói chuyện cứ như học sinh tiểu học, thấy sắc mặt của Tiểu Trì hình như “đen” hơn bình thường, cô ta vội phá vỡ cục diện “trẻ con” đang có khuynh hướng hạ cấp xuống mầm non: “Cậu ấy là Trần Tiểu Trì.”

Ồ, ra là tên thật chứ không phải biệt danh, cô nàng đáng ghét nào đó nở một nụ cười rõ rành rành là trêu ghẹo người ta: “Vậy Tiểu Trì, tôi không có ý gì đâu, tôi thấy cái tên Tiểu Trì rất ‘hợp’ với anh.”

Nói hợp mà sao cái vẻ mặt đó của cô là sao: “Vâng.” Anh ta miễn cưỡng đáp xong rồi ngậm chặt miệng tập trung lái xe, sau đó tự biến mình thành hư không tiếc rằng người không như tên.



Không trêu Tiểu Trì nữa, Trương Ý Nhi ngắm nghía phong cảnh lướt qua, dự báo thời tiết nói rằng sắp có tuyết rơi, không biết có thể tin được mấy phần.

Ngài Fred đang bận, dù về tứ hợp viện cũng chán muốn chết. Một kế sách chợt lóe lên trong đầu, Trương Ý Nhi liếm liếm cánh môi mềm, có chút do dự ngó cái ót của Đan Đan ngồi ở ghế lái phụ.

“Cô có chuyện gì sao?” Tiếng của Đan Đan vang lên bất ngờ, Trương Ý Nhi hơi giật mình, cười giả trân hai tiếng, cuối cùng uể oải thành thành thật thật: “Đan Đan, thương lượng với cô chuyện này.” Ánh mắt liếc liếc Tiểu Trì đang lái xe, nuốt một ngụm nước miếng.

“Tiểu Ý, người của ngài Fred không nên thiếu quyết đoán như vậy.” Ý là nói cô yếu đuối, nhát cáy à.

Trương Ý Nhi bĩu môi, hơi nhướng người về phía trước: “Là thế này, tôi có thể đến Ám Dạ thăm Huyền Bạch không?” Lời vừa dứt đã nhận phải ánh nhìn như đang nói “cô bị sốt hả” của Tiểu Trì qua kính chiếu hậu, có cần phản ứng thái quá vậy không chứ.

Đan Đan còn tưởng mình nghe nhầm, quay phắt lại dùng ánh mắt khó tin găm trên khuôn mặt ngây thơ vô số tội của Trương Ý Nhi.

Hành động của Đan Đan khiến cô theo phản xạ dựa sát vào lưng ghế, tự nhiên thấy hơi chột dạ, ho khan hai tiếng hơi hạ giọng lấp liếm: “Huyền Bạch là bạn của tôi mà, anh ta đang bị thương, tôi muốn đến thăm, được không?”

Xác định cô nàng này thật sự nghiêm túc thương lượng, Đan Đan nhức đầu muốn chết. Cái gì mà đến Ám Dạ thăm bệnh? Cô tưởng Ám Dạ là bệnh viện hả?

“Không nên đâu.” Đó là những gì Đan Đan có thể nói.

Bị từ chối nhanh như vậy cũng không quá bất ngờ, Trương Ý Nhi phồng má ngoẹo đầu suy nghĩ, cái não này mau xoắn đi, xoắn càng nhiều càng tốt. Tiếc là sau vài phút cũng không có ý tưởng nào, Trương Ý Nhi thở dài than vãn: “Vậy cô xem, làm cách nào có thể đến Ám Dạ?” Cô đã hứa hẹn với Huyền Bạch, làm người quan trọng là chữ tín, lời hứa đã định thì phải thực hiện, trừ khi không còn cách nào khác. Mà với Trương Ý Nhi hiện tại không phải là hoàn toàn không có cách.

Đan Đan thấy cô im ắng ngồi đằng sau còn tưởng đã bỏ cuộc, thế quái nào từ nãy giờ hóa ra là đang suy nghĩ. Thật sự cô chưa thấy ai không sợ chết như Trương Ý Nhi, tinh thần này đáng được ca ngợi đấy nhưng trong trường hợp này thì không nên được khen tặng đâu. Dù không muốn đả kích cô nàng ngốc nghếch Ý Ý nhưng cô ta cũng phải nói sự thật: “Trừ khi ngài Fred đồng ý và có cả lời mời của ngài Dạ Huyền.”

Ai đó hít một ngụm khí lạnh. Trương Ý Nhi trợn mắt không kiêng dè nhìn chằm chằm Đan Đan, qua kính chiếu hậu thấy rõ cái biểu cảm quanh năm không đổi của cô ta, cô ta đúng là không bao giờ biết đùa, vậy nghĩa là chỉ còn cách như cô ta nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.