Hôm sau Fredrick Nhược Đông phá lệ đưa cô đến học viện Phong Khởi, trên xe hắn dặn cô cứ tập trung vào học tập và rèn luyện thân thể, chuyện của bà ngoại và Lucia Grace hắn sẽ giải quyết. Trương Ý Nhi đối với những lời hắn nói nhất mực tin tưởng.
Hai ngày nghỉ lễ vừa qua cô cực kỳ vui vẻ và hài lòng, ngoại trừ chuyện bà ngoại về quê bỏ lại cô một mình và bộ mặt xấu xí của Tống Vô Ưu lộ ra thì tất thảy đều tốt đẹp.
“Cô bé, Noel vui không?” Hứa Hâm đang trực ca của mình, vừa thấy Trương Ý Nhi mang balo trở lại sau hai ngày vắng bóng liền cười hiền hòa hỏi han.
Cô gật đầu, híp mắt cười với anh ta: “Anh cũng về ăn Noel cùng gia đình ạ?” Phát hiện sắc mặt của anh trầm xuống, cô biết mình đã hỏi tầm bậy rồi, gãi gãi đầu đến gần: “Tôi không cố ý, xin lỗi.”
Hứa Hâm lắc đầu, nét mặt đã tươi tỉnh hơn nhưng vẫn không che giấu được nỗi phiền muộn nơi đáy mắt: “Tôi không sao.”
Chợt nhớ mấy hộp socola dì Ngô đưa, cô ôm balo chuyển đến trước ngực lấy từ bên trong ra một hộp socola chữ nhật tặng cho Hứa Hâm: “Quà Noel ạ.”
Không ngờ mình lại có quà, Hứa Hâm sựng người vài giây mới ngại ngùng nhận lấy: “Cảm ơn cô, tôi…” Anh ta có chút xấu hổ: “Xưa giờ tôi không đón Noel nên không chuẩn bị quà.”
Cô gái nhỏ cười dịu dàng xua tay, vừa kéo khóa balo lại vừa đáp: “Không cần khách sáo đâu ạ, ai lại đi chơi cái trò có qua có lại chứ. Anh như vậy là không coi tôi là bạn.”
Bị cô nói cho á khẩu, Hứa Hâm chỉ có thể cười bất lực cùng cô trò chuyện thêm vài phút sau đó tạm biệt.
Đêm qua tuyết rơi khá nặng, khắp nơi đã phủ một sắc trắng tinh khôi, hơi lạnh khiến người ta chỉ muốn cuộn mình trong chăn ngủ cả ngày lẫn đêm chẳng muốn ra khỏi chiếc giường bảo bối.
Vài ngày trôi qua trong êm đẹp, Trương Ý Nhi phát hiện ra thái độ của Mạc Thiếu Thư có chút khác thường, sau lễ Giáng Sinh cô ta không còn kiếm chuyện gây sự với cô nữa, hoàn toàn phớt lờ, coi như cô không tồn tại. Chẳng biết trong hai ngày nghỉ lễ cô ta đã gặp phải chuyện gì kích thích mà thay đổi như vậy, đúng là làm người ta không khỏi nghi ngờ.
Thế là trưa hôm nay đang ăn cơm tại căn tin, Trương Ý Nhi chống cằm hỏi Lạc Quý Nhân: “Cậu có thấy Mạc Thiếu Thư đang lên kế hoạch gì đó chơi tớ không?”
Chuyện này khá khó đoán, Lạc Quý Nhân trầm tư vài giây rồi thở dài: “Tớ nghĩ cũng có thể bị gia đình cảnh cáo.”
“Nhưng sao lại đúng lúc này đi cảnh cáo?” Cái nết đại tiểu thư hống hách của cô ta đã ăn sâu từ trong bụng mẹ, lý ra người nhà nên nghiêm túc dạy dỗ từ sớm rồi chứ, rõ ràng là cố tình nuông chiều cô ta đến mức vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung.
Lạc Quý Nhân về Lạc gia hai ngày cũng nghe lén được chút chuyện bên Mạc gia từ Lạc Hồ Nhuận: “Hình như Mạc gia đang gặp khó khăn, chắc cô ta bị anh trai hạn chế rồi.”
Mặc kệ là nguyên nhân gì, hiện tại đang là thời điểm quan trọng, không bị cô ta phiền nhiễu đã tạ ơn trời đất.
Cả hai tiếp tục ăn cơm, chẳng quan tâm tới người không liên quan nữa.
Về phòng định ngủ trưa một giấc rồi đến thư viện ôn bài thì Lạc Quý Nhân nhớ đến hôm trước cô nàng kia bảo rằng muốn đến khoa y tham quan,vừa hay chiều nay cả hai đều rảnh, ở phòng thì chán chết thế là Lạc Quý Nhân chân dài hai bước đến giường của Trương Ý Nhi, cúi đầu hỏi: “Chiều nay cậu muốn đến khoa y của tớ không?”
Đồng ý ngay không chút do dự: “Đương nhiên muốn.” Ai đó hào hứng như con nít được bố mẹ dẫn đi công viên nước, ngốc, ngốc quá rồi.
Chẳng rõ khoa y bọn họ có cái gì đẹp đẽ mà cô nàng lại thích xem như vậy, ngoài mấy phòng thực hành có chút đặc biệt thì những nơi khác y xì các khoa còn lại.
Nếu Lạc Quý Nhân đã nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho cô thăm quan khoa y thì cô cũng phải để cô ấy khám phá thế giới nghệ thuật của mình một chút, cô nàng hắng giọng lôi kéo Lạc Quý Nhân ngồi xuống giường dụ dỗ: “Thi thực hành bọn tớ là đề tài ngoại cảnh, cậu muốn đi cùng không? Coi như đi dã ngoại.”
Không ngờ còn có kèo chơi nhảy tốt như vậy, Lạc Quý Nhân cũng phấn khích không kém gì Trương Ý Nhi, chẳng qua cái vẻ lạnh lùng của cô ấy làm người ta không sao nhìn ra được chút biểu cảm gọi là “hào hứng”.
Nhận được câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, Trương Ý Nhi cười tít cả mắt rồi ra sức lắc lư thân thể Lạc Quý Nhân đến mức xương vai người ta muốn rã rời.
Có cần phải vui như vậy không.
“Quý Nhân, sáng mai tớ muốn làm người tuyết.” Nằm lăn lộn trên giường 15 phút rồi mà vẫn không ngủ được, nâng người ngó thử Lạc Quý Nhân có ngủ không, thế mà cô ấy vẫn thức, còn thong thả xem điện thoại.
Đang yên ắng tự nhiên nói chuyện, Lạc Quý Nhân hơi giật mình, tưởng cô nàng đó ngủ rồi, lúc này mới load cái câu cô vừa nói, cái gì gọi là làm người tuyết, mấy tuổi rồi hả? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn không nỡ dập tắt đam mê của bạn bè được: “Cậu không sợ lạnh à?”
Người nọ đáp “không sợ” lại uể oải than: “Một mình tớ sẽ rất khó khăn vì tớ muốn đắp một người tuyết to lớn.”
Còn không hiểu ý đồ của cô nhóc giảo hoạt kia nữa thì cô bị ngốc chết rồi, liếc Trương Ý Nhi đang nghiêng người ôm gấu bông, chân nhỏ gác lên, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
“Được rồi, tớ đắp với cậu.” Lạc Quý Nhân không sao nói “không” với người bạn tốt này nổi, cảm thấy biết cách làm nũng cũng có lợi ghê, lại nhìn nhìn bản thân, hình ảnh chính mình giở cái giọng ngọt ngào rồi lắc lắc tay anh họ xin xỏ, mẹ nó, quá ghê tởm, ớn quá đi mất, chuyện này chỉ thích hợp với mấy cô nàng mềm mại như cục bông là Trương Ý Nhi thôi, còn cô thì thôi đi, nên dập tắt mấy ý nghĩ này khi nó còn chưa hình thành.
Trương Ý Nhi đạt được mục đích, cười khoái chí còn bật dậy muốn chạy đến hôn Lạc Quý Nhân một cái thật kêu nhưng đã bị người ta ghét bỏ cản lại: “Đừng có qua đây, tớ không chịu được buồn nôn đâu.”
“Đáng ghét, đừng nghĩ lung tung nhé, tớ không định làm gì đâu.”
Lạc Quý Nhân cười cười mặc kệ cô mà cắm mắt vào điện thoại.
Khoảng 2 giờ chiều hai cô nàng một phong cách ngự tỷ, áo khoác da màu đen bên ngoài; một người thì như nàng thiên sứ mềm mại, thuần khiết khoác một chiếc áo lông vũ màu kem, bên trong vẫn là áo len cao cổ, đầu đội một chiếc mũ bean màu trắng, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta yêu mến.
Hai người chênh lệch chiều cao khá nhiều, nhìn từ đằng trước hay từ phía sau đều cảm giác Lạc Quý Nhân là chàng kỵ sĩ đang bảo vệ nàng công chúa thân yêu của mình.
“Lạnh vậy chứ.” Hai tay Trương Ý Nhi ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ của mình xoa xoa.
Lạc Quý Nhi cong môi nhắc nhở: “Cách đây hai tiếng là ai bảo không lạnh.”
Có chút xấu hổ vì mạnh miệng cho đã rồi giờ bị vả nhưng cô bất chấp: “Vì người tuyết ta nguyện hy sinh tấm thân bé bỏng này.”
Bị giọng điệu giả cổ trang của cô chọc cười, Lạc Quý Nhân chợt muốn trêu cô ngốc này một chút, không nghĩ ngợi nhiều nhanh chóng khom người nắm lấy một cục tuyết trước ánh mắt ngỡ ngàng, không hiểu mô tê gì của Trương Ý Nhi, Lạc Quý Nhân ném nguyên cục tuyết vào người cô.
Trương Ý Nhi không kịp né hứng trọn đạn tuyết, cô nàng la oai oán nhanh nhẹn dùng cả hai bàn tay vo một cục tuyết lớn, cong chân chạy nhanh như thỏ con đuổi theo chàng kỵ sĩ.
Tiếng cười của cả hai như một bản nhạc giao hưởng trong sáng xoa dịu những toan tính, tối tăm tại một nơi tình người sớm đã không còn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]