🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lê gia…

“Toàn bộ tư liệu về cô Trương đều không còn tồn tại ạ.” Lần trước sau buổi tiệc tại Royal Party, hắn đã điều tra thân thế của Trương Ý Nhi nhưng kết quả rất bình thường, chỉ là một cô gái có tuổi thơ bất hạnh, không thuộc dòng dõi quý tộc, tất cả chỉ có vài thông tin như vậy. Sau đó lại trở thành Frederick Ý Ý, đương nhiên hắn biết là do Frederick Nhược Đông đã làm ra chuyện này, kể cả việc hiện tại hồ sơ Trương Ý Nhi không còn ngoài tên con lai kia thì còn ai nữa. Tại sao hắn làm vậy? Xóa sạch hay chỉ là đóng băng? Fredrick Nhược Đông có quan hệ gắn kết với chính phủ nên việc hắn muốn hủy bỏ thông tin của một người có quốc tịch Trung cũng không có gì khó. Cái quan trọng là có nhất thiết phải làm vậy không? Đến cả tổ chức Đen cũng chịu thua đối với chuyện này.

Lê Đàm Hoan rơi vào trầm tư, sự hoài nghi của lão đối với thân phận của Trương Ý Nhi ngày càng tăng. Lão chắc chắn Fredrick Nhược Đông thay đổi tên tuổi, thậm chí như biến cô thành một người khác không phải chỉ đơn giản là dựng lớp bình phong để cô an toàn học tại học viện Phong Khởi, nhưng lão nghĩ không ra. Lại thêm lòng hoài nghi đối với Trương Ý Nhi, tư liệu ban đầu về cô lão đã xem qua, xem rất kỹ là đằng khác, mọi thứ đều chẳng có gì đáng lo. Chỉ là… cô không phải con cái ruột thịt nhà họ Trương… từng sống tại cô nhi viện. Rõ ràng có rất nhiều sơ hở nhưng không cách nào đi sâu vào để điều tra, giống như có người cố tình làm vậy để dẫn dụ. Có phải Fredrick Nhược Đông không? Thật buồn bực. Không còn cách nào khác vậy thì chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất.

Lão không nhìn thuộc hạ một mắt, chỉ chăm chú vào những tấm hình xưa cũ được đặt dưới lớp kính, giọng lão trầm lắng: “Tìm mọi cách để lấy được mẫu tóc hoặc máu của Trương Ý Nhi.”

Một Mắt lần đầu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, mắt nguyên vẹn còn lại khó tin mà nhìn chủ nhân của mình, môi hắn động đậy một chút do dự: “Ngài…”

“Nghe lệnh.” Lê Đàm Hoan cuối cùng cũng nâng mắt găm vào Một Mắt, không đợi hắn nói hết câu, lão đã cắt ngang.

Một Mắt biết mình đã lỡ lời, liền cúi đầu: “Vâng.”

Cánh cửa chầm chậm khép lại như ngăn cách giữa thật và giả, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa lão hồ ly với cô gái nhỏ có thể là đứa bé của đứa con gái mà lão yêu thương nhất. Lão vuốt khuôn mặt già nua, hằn đầy nếp nhăn của mình, đoạn đứng dậy đến bàn làm việc kết nối với ai đó.

Bên kia không nhanh không chậm bắt máy, giọng điệu của hắn vẫn nhàn nhã như trước đến giờ: “Ồ, Lê đương gia sao? Ngọn gió độc nào đã bảo ngài gọi cho tôi vậy?”

Bị mỉa mai nhưng Lê Đàm Hoan không chút tức giận, có điều lão cũng không có tâm trạng chơi trò nói khấy nhau với Frederick Nhược Đông, lão đi vào chuyện chính: “Nói đi, có phải cậu biết gì về thân phận thật của Trương Ý Nhi không?”

Fredrick Nhược Đông khựng lại một giây, ngay sau đó bật cười khe khẽ: “Lão hồ ly, Trương Ý Nhi là ai vậy?”

Tên khốn, còn giở trò với lão. Lão hằn hộc muốn chửi người nhưng vẫn cố gắng kìm chế lại: “Fredrick Ý Ý?”



Fredrick nhếch miệng, cây bút máy trong tay được hắn quay một cách điêu luyện, ngay khi nó sắp rơi khỏi tay hắn liền dừng lại siết thật chặt: “Cô ấy là cháu họ của tôi, ông có nhầm người không?”

“Fredrick Nhược Đông, đừng để khi tôi tìm ra thân phận thật của con bé rồi lúc đó cậu có hối hận cũng chẳng kịp.” Dứt lời lão cúp máy.

Bên tai truyền đến âm thanh tút tút, nụ cười trên môi người đàn ông biến mất. Lê Đàm Hoan từ khi nào đã nắm được tin tức? Tổ chức Đen?

Mẹ kiếp. Bọn khốn này. Đã yêu cầu nhiều lần gặp mặt nhưng chúng vẫn không cho hắn sắc mặt, xem ra không muốn yên bình rồi đây.

Vẻ mặt hắn chợt biến, lập tức gọi Đan Đan vào.

“Ngài Fred.” Vừa nhìn khuôn mặt người đàn ông, Đan Đan đã biết có chuyện lớn xảy ra rồi.

Và như cô đoán, ngài Fred lạnh giọng lên tiếng: “Cho người theo sát Tiểu Ý, không được cho ai tiếp xúc với cô ấy.”

Đan Đan nhíu mày nói ra thắc mắc: “Nhưng làm cách nào nhét người của mình vào ạ?”

“Chính cô đi đi.” Người đàn ông không do dự đáp: “Tôi sẽ liên hệ với học viện.”

“Tiếu Ý… không lẽ…”

Fredrick Nhược Đông ừ một tiếng: “Bên phía Lê Đàm Hoan hành động rồi, thân phận của Tiểu Ý bắt buộc phải tiếp tục giấu.” Đúng vậy, lần trước hắn đã cho người lấy được mẫu thử của Lê Đàm Hoan, kết quả xét nghiệm ADN của lão hồ ly và Trương Ý Nhi hoàn toàn khớp. Từ đầu hắn không chắc xuất thân của cô cao quý ra sao, mục đích của hắn kéo cô về bên mình là vì bản đồ kho báu kia. Tiếc là trên lưng cô không có, vì vậy hắn nghi ngờ tin đồn mà tên khốn giáo sư vẫn đang lẫn trốn là giả, còn nếu là thật thì bản đồ được vẽ trên lưng Trương Ý Nhi không thể nhìn bằng mắt thường mà phải dùng cách thức nào đó mới khiến nó hiện ra.

Mọi chuyện dường như đang ngày càng phức tạp, thậm chí là vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.