Trong một chiếc xe con cách đó vài trăm mét, người đàn ngồi ghế sau dùng ánh mắt lãnh đạm găm chặt vào cậu trai đang xoa mông đi vào quán bar. Tên nhóc này luôn trốn tránh hắn, thành thử hắn cũng không làm gì quá đáng. Chỉ là vô ý mà chiếm mất lần đầu của tiểu thụ đó mà thôi, thế quái nào cậu trai thanh tú liền hận hắn ước chừng muốn giết chết hắn cho xong, đương nhiên hắn làm sao có thể bỏ qua cho cậu nhóc được. Thứ mà hắn muốn nhất định sẽ chiếm về cho bằng được, dù có phải cướp. Giống như cuộc chiến không thể đặt dấu chấm hết giữa hắn và Dạ Huyền. Trừ khi một trong hai chết, làm sao có thể tồn tại một núi có hai chúa sơn lâm.
Chẳng qua hoàn cảnh hiện tại của hắn đang nguy khốn, đặc biệt là hai cẳng chân không chắc có thể lành lại, nếu không lành tức là đồng nghĩa với việc hắn trở thành kẻ tật nguyền, mà tật nguyền chính là mất một nửa linh hồn của chúa sơn lâm. Dù là vậy, chỉ cần một ngày hắn còn thở thì Dạ Huyền cũng không cách nào ngủ yên.
“Đi.” Hoắc Thiệu Hoa thu hồi tầm mắt ở nơi xa, giọng nói lạnh thấu xương vang lên trong khoang xe ngột ngạt. Đến không một tiếng động, đi cũng chẳng để lại dấu vết, tựa như cách sống ẩn ẩn mơ hồ của hắn bao nhiêu năm nay.
Cả đám là muốn hưởng thụ không khí chộn rộn tại đây nên không đặt phòng riêng mà đặt một gian nhỏ ở tầng một, chẳng che chắn được bao nhiêu, tầm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-fred-tai-sao-la-em/2578845/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.