Lục Yến mơ màng mở mắt ra, nhìn qua đồng hồ đo tốc độ.
Rõ ràng đang trong tốc độ cho phép vậy mà lại có cảm giác như Cố Tư đang mang hắn đua xe.
Kỳ thật sáng nay thức dậy không có cảm giác khó chịu gì, lúc đi siêu thị có hơi choáng váng, không ngờ sau khi lên xe, vừa nhắm mắt lại thì bắt đầu phát sốt.
Tuy rằng bị đau dạ dày nhưng miễn dịch của cơ thể hắn rất tốt, đừng nói đến sốt, mấy năm nay rất hiếm khi bị cảm lạnh.
Tới bệnh viện, hắn được đưa vào khoa cấp cứu, vì đang trong thời gian ăn cơm nên người không nhiều lắm, vừa ngồi xuống không bao lâu đã được gọi vào phòng.
Y tá kẹp nhiệt độ, 39.3 độ, sốt cao.
Từ khi vào bệnh viện đến giờ Cố Tư không hề mở miệng nói chuyện, bác sĩ dặn dò vài việc anh chỉ gật đầu.
Lúc ghim kim y tá nhận ra hắn, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, sau khi tiêm xong, cô nàng đỏ mặt treo bình nước lên: "Bây giờ không có nhiều người, em giúp anh cầm nó."
Cố Tư nghiêm mặt cầm lấy bình dịch, làm việc của mình.
Cô ý tá nhỏ có hơi xấu hổ, Lục Yến đứng lên, cười nói: "Không làm phiền em đâu, cảm ơn em nhé."
Trong phòng, phần lớn mọi người đều đang ngồi, bọn họ tìm một chỗ ngồi trong góc, Cố Tư giúp hắn treo bình dịch lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Lục Yến giữ tay anh lại, thấp giọng nói: "Anh cũng mua thuốc uống đi."
Cố Tư nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-va-chu-cho-du-ho-luc/3543087/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.