Vất vả cả ngày hôm nay nên vừa vào lều không lâu, tiếng ngáy của Hứa Trạch đã vang khắp bãi biển.
Lục Yến mệt mỏi mở mắt ra, hai nhãn cầu như hai viên đá đen trong đêm tối.
Hắn đang định lật người lại thì Cố Tư ở bên cạnh đột nhiên đưa tay ôm đầu hắn, kéo lại gần người anh.
Anh ngẩng mặt lên, môi đặt trên trán Lục Yến hôn hai cái, nhỏ giọng nói: "Đừng cựa quậy, ngủ đi."
Trong khoảng thời gian này, Lục Yến thường xuyên ngủ ở nhà Cố Tư, tướng ngủ của hắn rất xấu, mỗi lần tỉnh dậy đều phát hiện tay Cố Tư đang nắm chặt hoặc ôm lấy hắn vây lại, sợ hắn ngã xuống đất.
Dường như cảm giác được gì đó, Cố Tư nói xong, anh mở mắt hi hí ra, sự buồn ngủ trong mắt rất dễ nhận thấy.
Hai đôi mắt nhìn nhau, Cố Tư khàn giọng hỏi: "Ồn ào quá phải không?"
Vừa hỏi xong, lại một tiếng ngáy đầy sức sống khác phát ra từ lều bên cạnh.
Cố Tư cau mày, muốn ngồi dậy, Lục Yến đưa tay ôm lấy eo anh.
"Không có, ngủ tiếp thôi anh."
Cố Tư trầm mặc một hồi, mới đưa tay xoa xoa tóc Lục Yến: "Không ngủ được thì gọi anh."
Lời nói nhẹ nhàng, trong giọng nói có chút mệt mỏi và trìu mến, khiến lỗ tai Lục Yến mềm nhũn, gật đầu hai cái tùy ý.
Hơi thở đều đều của Cố Tư đập vào một bên mặt của hắn, Lục Yến bỗng nhiên an tĩnh lại.
Còn cái kẻ Hứa Trạch gáy rung trời ở lều bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-va-chu-cho-du-ho-luc/3543085/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.