Chương trước
Chương sau
Chương 581

TÔI KHÔNG QUAN TÂM ANH NGHĨ GÌ

Duật Nghị nhảy từ trên giường xuống, chỉ ra cửa mà nói: “Cô xấu thế tôi không “nuốt” nổi. Ra khỏi phòng tôi ngay.”

“Em không chịu đâu, anh cho em một cơ hội đi.” Hoắc Thuần chạy đến chỗ Duật Nghị.

“Dừng ngay, tôi là anh rể tương lai của cô, cô dụ dỗ tôi sau lưng chị mình thế này mà được à? Tôi đã bảo là không muốn mà.” Duật Nghị nhíu mày nói.

Hoắc Thuần khựng lại, nhìn bộ dạng tỉnh táo của Duật Nghị. Chẳng lẽ mẹ không thành công?

Vô lý, nếu thế thì ban nãy bà còn cười với ả làm gì?

“Anh… không sao chứ?” Hoắc Thuần hỏi với vẻ hoài nghi.

“Tôi không sao. Cô cút ngay cho tôi, cút càng xa càng tốt. Đúng là cái loại thấp kém vô học, Tiểu Vũ thật bất hạnh khi có loại em gái vô liêm sỉ như cô. Làm người ta phát tởm!” Duật Nghị nói không hề khách sáo, mở cửa đuổi người.

Hoắc Thuần tái mặt, vào phòng tắm mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, cô ả liền thấy khách khứa dưới tầng đều nhìn mình, cũng thấy ti vi trong đại sảnh đang chiếu hình ảnh trong phòng Duật Nghị.

Cô ả chưa kịp nhìn nhiều, vệ sĩ đã tắt ti vi, nhưng ngần ấy cũng đủ để ả biết mình bị gài bẫy, bộ dạng đáng xấu hổ ban nãy của ả đều bại lộ trước mặt mọi người rồi. Không còn mặt mũi gặp ai, ả xộc thẳng vào phòng Tần Diệu Ni, tiếng khóc vang ra tận bên ngoài.

Duật Nghị vui vẻ xuống dưới nhà, kéo ghế ngồi bên cạnh Hoắc Vi Vũ.

“Cậu Duật Nghị, chẳng phải ban nãy cậu nói là thấy không khỏe sao?” Tần Diệu Ni hỏi mà mặt sa sầm.

“Đúng là tôi thấy không khỏe, nhưng bị con gái bà quậy phá cho một trận nên giờ tỉnh hơn nhiều rồi. Lát nữa mấy người vào phòng khách ở tầng một chọn quà đi.” Duật Nghị nói với vẻ biếng nhác.

Sau vụ việc của Hoắc Thuần, chẳng ai còn tâm trạng để đi chọn quà nữa, cũng không cười nổi. Buổi chiều, họ chọn những món quà quý mà Duật Nghị đem tới rồi ai về phòng nấy.

Duật Nghị cười hì hì nhìn Hoắc Vi Vũ: “Thế nào? Tôi sắp xếp rất tuyệt đúng không? Sau này cô Hoắc Thuần đó chắc chắn sẽ tiếng xấu đồn xa, không còn mặt mũi gặp ai nữa. Tiếp theo còn màn kịch tán gia bại sản đặc sắc nữa đó.”

“Đủ rồi. Duật Nghị, anh làm đến thế này, tôi đã rất biết ơn anh rồi. Việc còn lại tôi muốn tự giải quyết.” Hoắc Vi Vũ từ chối sự giúp đỡ của gã.

Đơn giản là vì cô không muốn mắc nợ gã. Món nợ này chắc chắn phải trả, cô chỉ sợ sau này không trả nổi thôi.

“Có gì đâu, tiện tay thôi mà. Cô không cần phải thấy có gánh nặng.” Duật Nghị hiểu được suy nghĩ của Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ mỉm cười: “Tôi biết. Với anh, với Cố Hạo Đình, đó đều là chuyện dễ như trở bàn tay. Tôi từ chối sự giúp đỡ của anh ấy, càng không cần sự trợ giúp của anh. Nếu có một ngày thực sự cần giúp đỡ, người tôi tìm đến cũng sẽ là Cố Hạo Đình.” Vietwriter.vn

Duật Nghị nghe cô nói thế, trong lòng thấy vô cùng khó chịu, buột miệng: “Cô không thấy như thế là làm màu à? Sao phải bỏ gần tìm xa chứ! Cô làm được gì mà đòi dựa vào bản thân? Đúng là không biết điều.”

Hoắc Vi Vũ khựng lại, nhìn chằm chằm Duật nghị, nhếch mép: “Phải, tôi đang làm màu đấy, tôi không biết điều đấy, tôi thích thế, kệ tôi. Còn anh thấy ngứa mắt thì kệ anh.”

Nói xong, Hoắc Vi Vũ xoay người đi thẳng.

Duật Nghị biết mình nói lỡ lời liền vội vàng kéo tay cô lại: “Tôi sai rồi mà. Tôi lỡ mồm nói lung tung, cô đừng giận.”

“Tôi không giận.” Hoắc Vi Vũ hất tay gã ra, bình tĩnh nhìn gã: “Những gì người ta nói trong lúc kích động thường là suy nghĩ thật lòng nhất. Đây là suy nghĩ của anh, tôi không thể thay đổi nhận định của anh, cũng không việc gì phải giải thích lý do của mình. Vì tôi không quan tâm anh nghĩ gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.